HÀO MÔN ĐẠI GIA CƯỚP TÔI TỪ TAY HÔN PHU ALPHA XẤU XA

chap 59

59. Đi Nhầm Lối

Văn Nhân Yến ôm cô bé, tư thái tuy rằng không thân mật như Hạ Lan Sanh, nhưng lại vững chãi bất thường. Thân hình cao lớn của anh trong dòng người chen chúc, dễ dàng mở ra một lối đi cho đứa trẻ trong lòng và Hạ Lan Sanh.

Hạ Lan Sanh đi sát bên cạnh anh.

Đi dọc theo con đường chính vài phút, cô bé trong lòng đột nhiên cựa quậy một chút, ngay sau đó, giọng nói có chút vội vã vang lên giữa hai người, “Anh ca ca, em nhớ ra rồi, là bên này.”

Cô bé buông tay đang ôm cổ Văn Nhân Yến, đưa tay chỉ vào con hẻm bên cạnh, “Đi từ đây qua, sau đó, có một khúc quanh, cây to thật lớn thật lớn, bên trái là được.”

Văn Nhân Yến ôm rất ổn định. Hành động cựa quậy đó của cô bé trong lòng khiến anh theo bản năng siết tay lại, che chở để đứa trẻ không bị ngã, “Được, biết rồi.”

Hai người đi theo hướng cô bé nói.

“Mẹ ơi!” Cô bé trong lòng Văn Nhân Yến kích động reo lên, nắm tay búp bê múa may, giọng nói cao vút ngay lập tức, tràn đầy vui sướng.

Bà chủ đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy con gái mình đang được một người đàn ông cao lớn lạnh lùng ôm trong lòng, vội vàng bước nhanh tới, “Con chạy đi đâu vậy? Hù chết mẹ rồi!”

Bà giật con gái từ lòng Văn Nhân Yến, ôm chặt lấy. Nước mắt trào ra ngay lập tức, cảm xúc hoảng sợ bùng nổ.

“Mẹ… Hức… Con không tìm thấy đường. Con nhìn thấy anh ca ca xinh đẹp, anh ấy đưa con về.” Cô bé bị cảm xúc của mẹ ảnh hưởng, lại một lần nữa khóc nức nở vì tủi thân, bàn tay nhỏ lung tung chỉ về phía sau.

Lúc này bà chủ mới nhìn rõ người đã giúp đỡ con gái mình. Bà lau nước mắt nơi khóe mắt, liên tục cúi gập người trước Hạ Lan Sanh và Văn Nhân Yến, “Thật sự cảm ơn hai vị, thật là không biết phải làm sao mới tốt. Hôm nay trong quán có hoạt động, bận quá, tôi cho cháu chơi cùng các bạn nhỏ khác, kết quả nhà khác đều về hết rồi, cháu vẫn chưa về, tôi sắp phát điên rồi! Nữu Nữu, mau cảm ơn các anh ca ca.”

Hạ Lan Sanh ôn hòa xua tay, “Không có gì đâu, chị Lý, cháu bé bình an là tốt rồi. Cháu rất thông minh, còn biết tìm người giúp đỡ.”

Văn Nhân Yến chỉ khẽ gật đầu, xem như đã nhận lời cảm ơn này.

Ánh mắt bà chủ Lý dao động giữa hai người. Ban đầu còn có chút nghi hoặc về thân phận của Văn Nhân Yến, nhưng nhìn thấy Văn Nhân Yến đứng bên cạnh Hạ Lan Sanh với tư thái thân mật như vậy, trong lòng liền hiểu rõ.

“Thật sự thật sự cảm ơn hai vị.” Bà chủ Lý nhiệt tình sắp xếp, “Quán ăn phía sau này, là nhà chúng tôi mở. Giờ này… hai vị còn chưa ăn cơm đúng không? Mau mời vào, ngàn vạn đừng từ chối, nếu không lòng tôi sẽ day dứt lắm.”

Bà ôm đứa con gái đã tìm lại được, không giải thích gì nhiều mà dẫn thẳng vào quán.

Hạ Lan Sanh do dự một chút.

Cô bé đang tựa vào lòng mẹ vẫy tay với cậu, “Anh ca ca, anh mau vào đi, mẹ em nấu ăn siêu cấp ngon, em ăn được nhiều lắm lắm lắm luôn…”

“Vậy làm phiền chị Lý.”

Bà chủ Lý thấy họ đồng ý, càng thêm vui mừng, “Ôi! Không phiền không phiền! Mau mời vào!” Bà ôm con đi trước, dẫn hai người về phía phòng riêng trên lầu hai.

Vừa bước vào quán, Hạ Lan Sanh liền chú ý thấy công việc kinh doanh vô cùng tốt, tiếng người ồn ào, hương thơm đồ ăn xộc thẳng vào mặt. Điều đáng chú ý nhất là một cô gái chiếm một góc nhỏ giữa quán.

Một blogger review quán ăn ăn mặc thời thượng đang giơ gậy selfie, hướng về màn hình giới thiệu đầy nhiệt huyết: “Mọi người chú ý nhé, đây là không khí đại sảnh lầu một của ‘Khách Lai Hương’, nhân khí bùng nổ đúng không? Bây giờ chúng ta chuẩn bị lên lầu hai xem thử, nghe nói phòng riêng trên lầu môi trường tao nhã hơn, tầm nhìn tốt hơn.”

Bà chủ Lý đang dẫn Hạ Lan Sanh và Văn Nhân Yến đi về phía cầu thang dẫn lên lầu hai. Cầu thang này không tính là hẹp, nhưng lúc này vừa vặn có mấy vị khách xuống lầu, có vẻ hơi chen chúc.

Ngay khi họ bước lên bục chiếu nghỉ của cầu thang, chuẩn bị bước lên lầu hai, sự cố bất ngờ đã xảy ra.

Nữ blogger review quán đang phát sóng trực tiếp kia, để triển lãm cấu trúc cầu thang cụ thể hơn cho khán giả trước màn hình, lùi lại giơ gậy selfie hướng lên lầu, ý đồ quay toàn cảnh cầu thang và trang trí lối vào lầu hai.

Sự chú ý của cô còn dán vào những bình luận chạy trên màn hình điện thoại và bố cục bên trong quán ăn. Miệng cô vẫn đang giới thiệu: “Cầu thang là kết cấu gỗ, rất có phong vị cổ kính, mọi người xem chi tiết khắc hoa này…”

Cô xoay gậy selfie trong tay, ý định là quay hoa văn trên tay vịn, nhưng hoàn toàn không chú ý đến có người đang đi lên cầu thang ngay phía dưới mình. Càng không ý thức được màn hình điện thoại cô giơ cao, với một góc độ nghiêng, đã rõ ràng lướt qua Hạ Lan Sanh và Văn Nhân Yến vừa mới bước lên cầu thang.

Trong hình ảnh livestream:

Tay vịn cầu thang chiếm 2/3 khung hình. Tiếp theo hình ảnh từ trên xuống dưới, đầu tiên xâm nhập màn hình là bóng lưng của Hạ Lan Sanh— cậu hơi ngẩng đầu nhìn về phía lối vào lầu hai, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp kia cứ thế xông thẳng vào phòng livestream.

Một bàn tay cậu đỡ lấy tay vịn gỗ bên cạnh. Bàn tay kia trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, dưới ánh đèn vàng ấm áp đặc biệt nổi bật.

Ngay sau đó, gần như áp sát phía sau cậu, cơ thể Văn Nhân Yến chiếm cứ phần còn lại của khung hình. Màn hình rõ ràng bắt được bàn tay nắm chặt của hai người. Dưới cổ tay áo áo khoác màu đậm, lộ ra cổ tay khớp xương rõ ràng và chiếc đồng hồ cao cấp kín đáo, tràn đầy cảm giác sức mạnh và kiểm soát. Anh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía lầu trên.

Khoảnh khắc này chỉ kéo dài chưa đến hai giây, bởi vì nữ blogger đã quay xong tay vịn, màn hình nhanh chóng dời đi. Cô hoàn toàn không hay biết, tiếp tục giới thiệu: “… Trông cũng không tệ đúng không?”

Đồng thời, Hạ Lan Sanh và Văn Nhân Yến cũng đã hoàn toàn bước lên mặt đất lầu hai, thoát khỏi phạm vi màn ảnh.

Bình luận trong phòng livestream lại bùng nổ hoàn toàn sau sự “cố” ngắn ngủi này.

【 Vừa rồi đó là cái gì!!! 】

【 Cái tay đặt trên tay vịn kìa! Đẹp quá đi! 】

【 Cái mặt! Cái mặt nghiêng đó, là người thật sao? 】

【 Ánh mắt phía sau giết chết tôi rồi! Hảo A! 】

【 Cái đó là Alpha đi! Kéo cổ tay của anh ca ca phía trước thật chặt, cái chiếm hữu dục đó! 】

【 Đây tuyệt đối là một đôi! Khí chất tuyệt phối! 】

【 Chủ xị mau đi hỏi thử có phải là tình nhân không! (Đùa thôi đừng làm thật) 】

【 Chủ xị! Mau quay lại xem một cái (Cá khô nhỏ tặng ×100) 】

Nữ blogger vẫn đắm chìm trong phần giới thiệu của mình, còn chưa xem bình luận, hoàn toàn không hay biết gì về ba người đi lên cầu thang phía sau, cùng sóng gió lớn đang diễn ra trong phòng livestream của mình.

Chị Lý ở phía trước đẩy mở một cánh cửa phòng riêng tao nhã, nhiệt tình chào đón, “Hai vị vào trước đi, tôi gọi người đến cho hai vị gọi món, cứ tùy tiện gọi, tôi làm chủ.”

Ngoài cửa sổ, đúng lúc là thời điểm đèn đóm rực rỡ mới lên.

Ánh mắt Hạ Lan Sanh không tự chủ bị hấp dẫn về phía đó. Phòng riêng nằm ở lầu hai, tầm nhìn cực tốt, có thể thu trọn phong cảnh con hẻm nhỏ này vào trong mắt.

Văn Nhân Yến ngồi bên cạnh Hạ Lan Sanh. Ánh mắt anh cũng hướng ra ngoài cửa sổ, bức tranh cuộn ánh đèn dầu đan xen kia. Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bóp bóp tay Omega.


Mờ mờ ánh sáng sớm, lần đầu tiên len lỏi vào bên trong tấm rèm cửa chưa bao giờ kéo kín, tuyên bố sự bắt đầu của một ngày mới. Trong phòng ngủ một mảnh yên tĩnh, chỉ có hai hơi thở đan xen.

Đồng hồ sinh học của Văn Nhân Yến luôn đúng giờ bất thường. Hàng mi dài khẽ động, anh từ từ mở mắt ra, đôi mắt sâu thẳm ngay lập tức khôi phục sự thanh minh ngày thường. Anh hơi cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên người đang nằm trong lòng.

Hạ Lan Sanh vẫn còn ngủ say, hơn nửa khuôn mặt vùi vào chiếc gối mềm mại xốp phồng, chỉ lộ ra vầng trán trơn bóng và mái tóc mềm mại. Cậu nằm nghiêng cuộn tròn, một cánh tay đặt lên tay Văn Nhân Yến đang vắt ngang eo cậu, đầu ngón tay hơi cong lại.

Văn Nhân Yến không động đậy, chỉ lặng lẽ nhìn. Nhiệt độ cơ thể của người trong lòng truyền qua lớp áo ngủ mỏng. Trong không khí tràn ngập mùi tin tức tố bưởi đắng mát lạnh trên người Hạ Lan Sanh.

Thời gian trở nên chậm rãi vào khoảnh khắc này.

Lông mi dày của Hạ Lan Sanh khẽ rung động vài lần như cánh bướm, giữa mày nhíu lại, phát ra một tiếng nghèn nghẹn mơ hồ, theo bản năng rúc vào, cọ cọ vào lòng Văn Nhân Yến.

Văn Nhân Yến siết chặt cánh tay đang ôm ngang eo cậu, cằm nhẹ nhàng tựa lên đỉnh tóc mềm mại của Hạ Lan Sanh. Giọng nói còn mang theo sự khàn khàn đặc trưng khi tỉnh giấc buổi sáng, “Còn sớm.”

Hạ Lan Sanh dường như được giọng nói an ủi, hoặc có lẽ chỉ là tham luyến sự ấm áp này. Sự xao động nhỏ nhoi đó bình ổn lại, hơi thở một lần nữa trở nên dài lâu an ổn.

Văn Nhân Yến duy trì tư thế ôm nhau, một lần nữa nhắm mắt lại, như một con rồng khổng lồ bảo vệ báu vật quý hiếm, tận hưởng sự thân mật và ôn tồn này trong buổi sáng dần dần dày đặc ánh nắng.

Ngoài cửa sổ, thành phố đang thức tỉnh theo ánh nắng.

Bên trong cửa sổ, là khoảng thời gian tĩnh lặng thuộc về riêng họ.


Hạ Lan Sanh ngồi trên ghế, tổ mỹ thuật đang làm những điều chỉnh chi tiết cuối cùng. Chuyên viên trang điểm thì cẩn thận dặm lại lớp trang điểm cho cậu.

“Thầy Hạ Lan, uống nước ạ.” Chu Hiểu đưa bình giữ nhiệt lên.

Hạ Lan Sanh vừa nhận lấy cốc, còn chưa kịp uống một ngụm, một trận xôn xao không bình thường ở lối vào phim trường liền thu hút sự chú ý của cậu.

Giọng nói nịnh nọt của nhà sản xuất vang lên đầu tiên, “Tổng giám đốc Ngô! Sao ngài lại đích thân tới? Trời nóng thế này.”

Tổng giám đốc Ngô vẫn chải kiểu tóc hớt ngược không chút sơ suất, phía sau ông ta đi theo hai người trẻ tuổi trông như trợ lý, phong thái đầy đủ. Trên mặt ông ta treo một nụ cười nhất định phải đạt được, ánh mắt tinh chuẩn nhìn thấy Hạ Lan Sanh đang ngồi ở bên cạnh.

“Ôi chao, đây không phải là nhớ thương đại dự án của chúng ta sao! Nghe nói cảnh quay chiều nay là then chốt, tôi đặc biệt đến xem tiến độ, tiện thể…” Ông ta kéo dài lời nói, bước chân lập tức đi về phía Hạ Lan Sanh. “Xem nam chính mang bệnh làm việc của chúng ta, Tiểu Hạ, cơ thể đỡ hơn chưa.”

Lời quan tâm đó lọt vào tai Hạ Lan Sanh, chỉ thấy dính nhớp ghê tởm.

Cậu bình tĩnh đặt cốc nước xuống, đứng dậy. Trên mặt không có nụ cười, chỉ có sự đạm mạc và xa cách, “Cảm ơn Tổng giám đốc Ngô quan tâm, đã đỡ hơn nhiều.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Tổng giám đốc Ngô dường như không cảm nhận được thái độ bài xích của Hạ Lan Sanh, ngược lại bước thêm một bước về phía cậu. Ông ta đưa tay ra, lần này không phải vỗ vai, mà là muốn chạm vào mặt Hạ Lan Sanh, “Người trẻ tuổi, vẫn phải chú ý sức khỏe…”

Hạ Lan Sanh hơi nghiêng đầu, tránh đi hành động của ông ta. Sự chán ghét lóe lên trong mắt, gần như phá vỡ sự bình tĩnh bề ngoài, “Tổng giám đốc Ngô, xin ngài tự trọng.”

Bàn tay Tổng giám đốc Ngô cứng lại giữa không trung, nụ cười trên mặt suýt nữa không giữ được. Nhưng may mà ông ta vẫn là một con cáo già, ngay sau đó cười cười, giả vờ nhẹ nhàng nói: “Tiểu Hạ, em hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn thử xem em có bị sốt không thôi.”

“Nếu em không có việc gì, vậy tối nay chúng ta hẹn một bữa cơm đi. Tôi đã gặp tất cả mọi người, chỉ chưa gặp em, thật sự không tiện về báo cáo kết quả công việc.” Tổng giám đốc Ngô thu tay lại.

Hạ Lan Sanh còn chưa kịp nói chuyện, cửa phim trường liền truyền đến một trận kinh hô và xôn xao. Một cậu phụ trách hậu cần thở hồng hộc chạy vào, “Thầy Hạ Lan, đồ ăn thầy gọi tới rồi! Mau tới ký nhận!”

Mọi người theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy lối vào phim trường, mấy người phục vụ mặc đồng phục bắt mắt, đang đẩy vài chiếc xe thức ăn giữ ấm cao cấp vào. Logo trên xe thu hút sự chú ý của mọi người.

back top