GẶP LẠI KIM CHỦ Ở NƯỚC NGOÀI, TÔI DẮT THEO MỘT ĐỨA BÉ GIỐNG HỆT ANH TA

Chương 16

Trên đường về nhà, Chu Lâm Dã dịu dàng giải thích với Húc Húc tại sao lại xuất hiện một người đàn ông có khuôn mặt giống hệt ba.

"Đó là anh trai của Daddy, bác cả của con.

"Nhưng con không cần để ý, Daddy đã đoạn tuyệt quan hệ với họ rồi, nên sau này gặp thì không cần chào hỏi."

Húc Húc ngước khuôn mặt nhỏ bé giận dữ lên, nắm chặt tay:

"Con không thèm để ý! Con còn muốn đánh ông ta! Ông ta làm ba buồn, còn đánh nhau với Daddy, là một người xấu!"

Tôi và Chu Lâm Dã sững sờ, cùng bật cười.

Chu Lâm Dã nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, cúi đầu xin lỗi:

"Xin lỗi, đã không bảo vệ tốt cho em."

Tôi nắm tay anh ấy lại, lắc đầu.

Rồi ngẩng mặt lên, nhìn anh ấy hỏi:

"Chu Lâm Dã, anh nói chậm một bước, là có ý gì vậy?"

Thực ra tôi vẫn chưa hiểu rõ, tại sao Chu Lâm Dã lại đối xử tốt với tôi như vậy?

Trước khi anh ấy nhặt tôi về nhà từ trên núi, với ánh mắt đau lòng nói có thể đưa tôi ra nước ngoài, tôi chỉ gặp anh ấy hai lần.

Lần đầu tiên là ở nhà cũ Chu gia, Chu Tự Hành say rượu phát điên đòi tôi đi cùng anh ta.

Khi quản gia dẫn tôi vào cửa, vừa vặn đụng phải Chu Lâm Dã đang cãi nhau với Chu lão gia.

Anh ấy hiên ngang nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không vì tiền quyền mà vứt bỏ người mình yêu như ông, gia sản của ông, tôi cũng không thèm một xu."

Anh ấy quay người xuống lầu, lại đụng thẳng vào tôi, rồi sững sờ ngay lập tức.

Tôi cũng đơ ra.

Tôi tưởng anh ấy là Chu Tự Hành, nhưng lại hoàn toàn khác.

Anh ấy há miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng giây tiếp theo, Chu Tự Hành không chờ được lao xuống.

Kéo tôi mạnh vào lòng, cắn xuống gáy tôi.

Tôi bị Chu Tự Hành kéo về phòng.

Không còn nhìn thấy ánh mắt của người phía sau.

Lần thứ hai, là một buổi tiệc của đám công tử bột.

Một thiếu gia nhà giàu thèm thuồng đưa tay nắm lấy eo tôi, Chu Tự Hành không tức giận cũng không bực bội, trực tiếp cho người cắt năm ngón tay.

Nhưng sau khi tan tiệc, anh ta lại vứt tôi bên vệ đường.

"A Vãn, em không nên để hắn chạm vào em."

Anh ta đang trừng phạt tôi vì không có ý thức của một thú cưng tư nhân.

Trời đổ mưa to, tôi ướt sũng.

Là Chu Lâm Dã dừng lại, đưa tôi lên xe.

Trên xe, anh ấy hỏi tôi một câu: "Em cam tâm tình nguyện sao?"

Lúc đó tôi không hiểu tại sao anh ấy lại hỏi vậy, nhưng vẫn trả lời một câu:

"Tôi cam tâm tình nguyện."

Tôi không thể không cam tâm tình nguyện.

Chu Lâm Dã không nói gì nữa, im lặng đưa tôi về nhà.

"Chu Lâm Dã, có phải anh thích tôi từ rất lâu rồi không?"

 

 

back top