Tề Dục không chút nóng nảy lái xe: “Sao thế? Thiếu nợ ân tình bị người ta chặn lại à?”
“Cậu thật thông minh!”
Cửa sổ xe đen kịt, lúc này Mạc Lan Ngạn cũng không còn nóng nảy.
“Cậu không phải đi từ chức sao, sao lại bị chặn ở bệnh viện?”
“Đừng nói nữa, hai năm trước lừa một Alpha, sinh ra Mạc Đậu Đậu.
Cứ tưởng sẽ không gặp lại đâu, không ngờ lại bị hắn bắt được ở công ty.
Tôi lừa hắn là tôi bị bệnh, nghĩ thế thì hắn tổng sẽ không cần tôi nữa. Hắc, hắn lại lôi tôi đến bệnh viện, đã biết tôi là Omega cấp thấp lại còn bị bệnh, cậu nói hắn mưu đồ cái gì!”
“Mặc kệ hắn mưu đồ cái gì, chỉ nhìn vào cách cậu chạy trốn hôm nay, nếu là tôi, ít nhiều gì cũng phải làm cho cậu không yên đâu!”
“Yên tâm đi, sẽ không gặp lại lâu đâu!”
“Cậu không phải vẫn chưa từ chức sao?”
“Đến làm từ chức là khách khí, làm không được, vậy chỉ có thể khai chiến!”
Một lập trình viên nói khai chiến cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Tề Dục câm nín, xe khởi động. Hai người ngang nhiên đi lướt qua trước mặt Tần Thượng Nghiêu, chỉ là cửa sổ xe quá đen, người bên ngoài căn bản không thấy rõ bên trong.
Tần Thượng Nghiêu lấy điện thoại ra: “Tất cả các chuyến bay đều tra cho tôi một lần, hắn vẫn chưa rời khỏi Mạn Ly Âu!”
Bên kia, Mạc Lan Ngạn đã sớm lên máy bay tư nhân của Tề Dục, hạ cánh ở Nam Thành.
Tề Dục: “Vé máy bay về của cậu không hủy, cậu không sợ hắn tra được chuyến bay sao?”
Mạc Lan Ngạn làm sao có thể không nghĩ tới: “Chuyến bay về tôi đặt ở Giang Thành cách đây mấy ngàn km, cứ để hắn tra đi!”
Tề Dục cảm thán: “Hồ ly ngàn năm yêu vạn năm đều không sánh bằng cậu gian xảo. Tên Alpha kia phải đổ mấy đời mốc mới gặp được cậu. Bất quá nói đi nói lại, nếu hắn thật lòng muốn sống tốt với cậu, sao cậu không đồng ý, vừa lúc lại là ba ruột của Mạc Đậu Đậu!”
Khi còn là Omega chất lượng cao, Mạc Lan Ngạn bận rộn công việc không yêu đương.
Hiện tại biến thành cấp thấp, không công việc, đối tượng cũng không tìm ra.
“Tên nhóc kia nhỏ hơn tôi bao nhiêu tuổi ấy nhỉ? Bảy tuổi! Làm lỡ nhân gia làm gì!”
Mạc Lan Ngạn hiện tại muốn tìm, cũng là tìm Beta!
Chuyện riêng tư của mỗi người, Tề Dục cũng chỉ hỏi vậy thôi.
“Mạc Đậu Đậu!” Mạc Lan Ngạn vỗ tay với đứa trẻ đang đi dạo cùng bà nội dưới lầu khu dân cư.
Đứa trẻ phủi chiếc xe tập đi, chân nhỏ đạp nhanh như bay, không vài bước đã đến trước mặt: “A ba a ba!”
Mẹ của Mạc Lan Ngạn, Chu Duyệt, cách đó vài bước đã bắt đầu ghen tị: “Ta bỏ đói ngươi, ngươi thấy ba ngươi lại vui vẻ như thế!”
“Mạc Đậu Đậu, ba ba ôm!” Mạc Lan Ngạn ôm tiểu gia hỏa vào lòng hôn tới hôn lui.
Chu Duyệt ghen tị: “Con chính là không cho mẹ bế, nó mới không thân với mẹ, con xem Ân Duyên Duyên nhà đại ca đi, trường học vừa nghỉ là vội vàng đến đây.”
Mạc Lan Ngạn vạch trần lời nói dối: “Đó là ca con vì muốn cùng chị dâu hưởng tuần trăng mật mới đưa nó về đấy thôi!”
Chu Duyệt thúc giục: “Con nói một tiếng đi chứ!”
Mạc Lan Ngạn bình tĩnh: “Biết Mạc Đậu Đậu vì sao không thích bà nội không, bởi vì bà luôn muốn tìm cha kế cho con, có đúng không Mạc Đậu Đậu?”
Mạc Đậu Đậu y nha nha: “Ưm!”
“Ưm!?” Chu Duyệt tiến lên dùng ngón tay chọc chọc Mạc Đậu Đậu: “Ngươi cẩn thận sau này bà nội không cho ngươi gia sản!”
Mạc Đậu Đậu một chút cũng không hoảng hốt: “Ưm!”
“Hắc, Mạc Đậu Đậu, sao con toàn chọn chỗ chọc giận ba con để học hỏi vậy!”
Tề Dục ở bên cạnh cười thành tiếng: “Chào dì Chu.”
“Ai u, Tiểu Dục cũng đã trở lại!” Chu Duyệt rõ ràng rất vui, bà nhìn con trai mình đầy ẩn ý: “Hai đứa cùng nhau về à?”
Tề Dục là Alpha và quen biết Mạc Lan Ngạn từ mười mấy tuổi, nói là thanh mai trúc mã cũng không quá đáng.
Chu Duyệt vẫn luôn cảm thấy hai người này có sức hút.
Tề Dục và Mạc Lan Ngạn ăn ý cười, bọn họ rất hiểu Chu Duyệt muốn gì, nhưng lại nhìn thấu không nói toạc.
“Đúng vậy, cùng nhau trở về. Con đến thăm con của Lan Ngạn.”
Tề Dục giả vờ đặc biệt đứng đắn, giống hệt một bạch nguyệt quang người yêu thầm mang thai con của người khác, còn mình thì si ngốc chờ đợi cậu quay đầu.
Chu Duyệt vui vẻ: “Ai, tốt tốt, vậy hai đứa cứ trò chuyện, dì còn có việc, dì về trước đây, tạm biệt!”
“Chu dì tạm biệt, trên đường lái xe cẩn thận.” Tề Dục đợi người đi xa vẫn giả vờ thâm tình.
Cho đến khi Mạc Lan Ngạn thật sự không chịu nổi: “Cậu đủ rồi đó!”
Tề Dục quay đầu lại, hai người liếc nhau liền bật cười.
Tề Dục đòi công: “Giải cứu cậu thoát khỏi nước lửa, còn giúp cậu chặn vụ giục kết hôn, cậu có phải nên mời tôi ăn cơm, cảm ơn tôi không!”
Mạc Lan Ngạn ôm Mạc Đậu Đậu quay trở lại: “Cậu không phải đến thăm Mạc Đậu Đậu sao, sao không biết xấu hổ mà đến tay không!”
Tề Dục đuổi theo, không bận tâm Mạc Đậu Đậu, trực tiếp câu lấy vai Mạc Lan Ngạn: “Đại ca, tôi về Nam Thành làm gì, trong lòng cậu không rõ sao?”
Cánh tay hắn dùng một chút lực trực tiếp đẩy hai cha con họ đi sang một hướng khác: “Mạc Đậu Đậu, Tề ba dẫn con đi mua đồ chơi được không?”
Mạc Đậu Đậu: “Ưm!”
“Thấy chưa, Chu dì chính là không biết dỗ trẻ con. Gia sản là cái gì nó không biết, nhưng đồ chơi là cái gì thì nó biết!”
Hắn dùng ngón tay chọc chọc mặt Mạc Đậu Đậu: “Muốn gì mà dưa hấu, sau này Tề ba nhặt hạt mè cũng có thể làm giàu!” (Ý là Mạc Lan Ngạn quá giàu, Mạc Đậu Đậu không cần gia sản)
“Cậu cút đi!”
Nếu không phải trong tay đang ôm con, Mạc Lan Ngạn thế nào cũng phải đánh c.h.ế.t hắn!
________________________________________
Mạn Ly Âu, trong phòng điều khiển của bệnh viện, Tần Thượng Nghiêu nắm chặt nắm tay giận đến nỗi tay run rẩy, mọi người xung quanh căng thẳng lặng như tờ.
“Mạc Lan Ngạn!!”
Một cú đ.ấ.m thật mạnh nện xuống bàn, mọi người bên cạnh đều giật mình.
Cửa phòng điều khiển mở ra, một trợ lý bước vào: “Tần thiếu gia, chuyến bay của Mạc tiên sinh đã tìm được, anh ấy đi Giang Thành.”
“Giang Thành?”
Tần Thượng Nghiêu hừ lạnh một tiếng, hắn tìm cậu ta một vòng, cậu ta lại trở về: “Mèo vờn chuột đúng không, tốt lắm, chúng ta cứ chờ xem!”
[Group Chat ‘Người Làm Công Xã Súc’]:
Tề Dục: Tui từ Mạn Ly Âu về rồi nè, ra tụ tập đi anh em!
Lý Thụ Kiệt: Chuẩn bị vào phòng phẫu thuật đây!
Lệ Bắc Ngưng: Không có tâm trạng, *** , thủ phạm chính chạy mất rồi!
Tề Dục: Lại bắt thôi!
Mạc Lan Ngạn: Vụ án này ở Nam Thành có chút nổi tiếng, mấu chốt là thủ phạm chính lại là Alpha cấp S, có hơi khó giải quyết!
Lệ Bắc Ngưng: Cái tuyến thể trục lợi làm người ta hoang mang quá, bên trên toàn là áp lực, đừng để lão tử tóm được, thế nào cũng phải làm cho hắn chết!
Tần Châu: @Tề Dục, cậu sao lại về rồi?
Tề Dục: Cứu một người nào đó thoát khỏi nước lửa!
Tần Châu: @Mạc Lan Ngạn, cái "người nào đó" này không phải là cậu đi, cháu trai lớn của tôi vừa rồi tìm người khắp bệnh viện, trông cứ như tìm kẻ thù vậy. Tôi tò mò hóng chuyện, thấy hình như người trong camera theo dõi rất giống cậu đấy?
Tề Dục: WTF! Cái tên Alpha bị hồ ly lừa lấy con là cháu trai lớn của cậu sao?
Mạc Lan Ngạn đột nhiên có chút luống cuống: @Tần Châu, Tần, không phải là Tần trong Tần Thượng Nghiêu đó chứ!