Khi tôi quay lại phòng bệnh, Lê Miểu đã thay quần áo xong chuẩn bị ra ngoài.
Tôi chặn đường cậu ấy lại, "Bây giờ tin tức tố của cậu không ổn định, phải ở lại bệnh viện quan sát vài ngày."
Cậu ấy gật đầu, "Biết rồi, tôi chỉ ra ngoài hít thở chút không khí."
"Lê Miểu." Tôi cẩn thận quan sát vẻ mặt của người trước mặt, "Những lời bố tôi vừa nói, cậu có giận không?"
"Không." Cậu ấy cười bất cần, "Ông ấy nói đúng, tôi và anh cũng không có ý định kết hôn, tôi giận cái gì."
Một câu nói như cây kim, đ.â.m vào tim tôi.
"Vậy cậu vẫn thích Omega?"
"Bây giờ nói thích hay không, xa vời quá rồi, tôi có thể sống tiếp rồi hãy nói. Lần này cảm ơn anh đã giúp tôi, trong vòng nửa năm nếu anh cần, tôi cũng sẽ giúp anh."
"Giúp thế nào?" Tôi nắm chặt cổ tay cậu ấy, kéo người lại.
Lê Miểu cúi đầu nhìn tay tôi, sau đó ngước mắt lên cười nói, "Anh giả vờ cái gì?"
"Vậy tôi không giả vờ nữa, bây giờ tôi muốn." Tôi kéo người, trực tiếp lôi lên giường.
Lê Miểu ngã phịch xuống giường, cố nhịn vị đắng trong lòng, "Tạ thiếu, tôi không phải người bán dâm, chỉ phụ trách kỳ mẫn cảm thôi. Bây giờ anh có cần thì đi tìm người khác."
"Lê Miểu, cậu có gì ấm ức thì cứ trút ra, đừng nói chuyện với tôi như vậy."
"Tôi làm sao với anh, nói chuyện tử tế anh không thích nghe, một ngày không mắng có phải toàn thân khó chịu không?"
"Đúng."
Trong lòng vừa nghẹn vừa uất, cậu ấy dứt khoát cởi giày nằm lại trên giường, quay lưng về phía tôi không nói gì.
Vai run lên từng đợt, Lê Miểu không kiểm soát được mà bật khóc.
Tôi ôm cậu ấy tựa vào vai mình.
Lê Miểu giãy giụa một lúc không thoát được, dứt khoát vùi mặt vào hõm cổ tôi.
Nước mắt làm ướt cổ áo tôi, cậu ấy nức nở một lúc lâu mới nguôi ngoai.
"Là tôi cầu xin anh đánh dấu tôi, tôi lại không thể đánh anh, không thể mắng anh." Lê Miểu vừa nói, giọng nói lại nhuốm màu khóc nức nở, "Bố anh nói đúng, nhưng Tạ Sơ Ức, tôi khó chịu."
Tôi ôm người trong lòng, giọng nói dịu dàng cưng chiều, "Đừng để ý đến lời bố tôi nói, cậu muốn đánh thì cứ đánh, tôi da dày chịu đòn."
"Anh đừng hiểu chuyện như vậy có được không, làm tôi trông như vô lý vậy."
Tôi xoa xoa mái tóc cậu ấy, cười hỏi, "Vậy tôi có thể đưa ra một yêu cầu vô lý không?"
"Anh chờ tôi ở đây đấy à!" Lê Miểu đứng thẳng người dậy, lau bừa bãi nước mắt trên mặt, dùng đôi mắt ướt át trừng tôi, "Cút đi."
Tôi làm bộ đứng dậy, "Vậy tôi đi đây?" Rồi định đi ra cửa, "Tôi thật sự đi nhé?"
"Quay lại!" Lê Miểu phồng má, thỏa hiệp, "Nói đi, yêu cầu gì."
Tôi ngồi xuống lại, nhìn cậu ấy, nghiêm túc nói, "Nửa năm này cậu đừng thích người khác."
"Tôi cho dù không thích người khác cũng sẽ không thích anh."
"Không sao, cho tôi nửa năm, tôi có lòng tin có thể theo đuổi được cậu."
"Ừm." Lê Miểu do dự rất lâu, mới từ trong khoang mũi nặn ra một âm tiết.
"Nhưng lần này Tiêu Dật rõ ràng nhắm vào tôi, vô tình kéo cậu vào." Mặt tôi một giây đen lại, "Tôi sẽ xử lý cậu ấy, cậu yên tâm."
"Thôi đi, năm đó anh đưa người ta vào trại giáo dưỡng lâu như vậy, nhà họ Tiêu bỏ tiền cũng không cứu ra được, không hận anh mới là lạ."
"Đó không phải là do cậu ấy tự chuốc lấy sao, nếu lần sau còn dám đụng vào cậu, tôi sẽ cho cậu ấy biết tay."