Trưa ngày hôm sau.
Khi tôi nghe điện thoại xong đẩy cửa đi vào, Lê Miểu đã tỉnh.
Cậu ấy sờ sờ gáy mình đang âm ỉ đau, trên đó còn quấn băng gạc, ngây ngốc tựa vào đầu giường, ánh mắt không có tiêu cự.
"Cậu tỉnh rồi." Tôi bước nhanh đến, muốn nắm lấy tay cậu ấy.
Khi cảm nhận được đối phương kháng cự, tôi cứng đờ một lúc rồi thu tay về.
"Cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Đói không? Có muốn uống nước không?"
"Vậy... anh bây giờ không phải Alpha, phân hóa lần hai thành Enigma đúng không?"
"Đúng."
Lê Miểu cong môi cười một cách cay đắng, thu lại tầm mắt, "Chuyện ngày hôm qua đã gây phiền phức cho anh, tôi xin lỗi."
Tim tôi như bị nâng lên rồi lại rơi xuống thật mạnh.
"Nếu cậu thấy khó chịu, có thể mắng tôi, đánh tôi."
"Không." Giọng điệu Lê Miểu nhàn nhạt, hoàn toàn không muốn nổi giận.
Điều này hoàn toàn không giống với những gì tôi tưởng tượng.
Tôi tưởng cậu ấy sau khi tỉnh lại, biết mình bị tôi đánh dấu, sẽ la lối ầm ĩ thậm chí ra tay đánh người.
"Tôi còn có thể sống được bao lâu, một năm, hai năm... hay là..."
Tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm qua, đều cho thấy tin tức tố của cậu ấy hỗn loạn đến mức chỉ cần một chút khiêu khích của Alpha cũng có thể sớm bước vào kỳ mẫn cảm.
Tim tôi thắt lại, "Cậu đang nói linh tinh gì vậy?"
"Báo cáo kiểm tra lần trước anh cũng xem rồi, hiện tại cũng không có loại thuốc hiệu quả nào..."
"Sẽ không đâu." Tôi ôm chặt Lê Miểu vào lòng nhẹ nhàng an ủi, "Tôi đã bảo bố tôi hỏi về những trường hợp ở nước ngoài, thuốc đã trong giai đoạn thử nghiệm rồi."
Nước mắt cậu ấy không kiểm soát được rơi xuống, cảm xúc tiêu cực như lũ vỡ đê, tuôn ra một cách ồ ạt.
Tôi giơ tay lau nước mắt cho cậu ấy, "Lê Miểu, cậu khóc trông thật đáng yêu."
"Anh bị bệnh à Tạ Sơ Ức." Cậu ấy giơ tay bóp cổ tôi ra sức lắc lư, "Lúc này rồi mà còn nói đùa với tôi, không cho anh nhìn tôi!"
"Cậu quản được tôi à?" Tôi ngồi trên giường, hai tay chống hai bên đùi cậu ấy, trong mắt chứa đựng nụ cười, mặc cho cậu ấy lay lắc, "Tính lấy thân phận gì để quản tôi?"
Lê Miểu nghẹn họng, tiếp tục giở trò vô lại, "Không danh không phận, dù sao cũng không cho nhìn!"
Tôi không nhịn được cong môi dưới cằm cậu ấy, "Cậu bá đạo quá đấy."
"Tôi chính là bá đạo như vậy đấy." Cậu ấy vung tay hất tay tôi ra.
"Nhưng tôi lại thích, cậu bộ dạng thế nào tôi cũng thích, thích đến không chịu nổi."
"Sến sẩm c.h.ế.t đi được, tránh ra." Lê Miểu đẩy tôi, hai má ửng hồng, "Anh ở nước ngoài học cách mặt dày như thế nào sao?"
Tôi lắc đầu, "Tôi học cách làm thế nào để theo đuổi Lê Miểu."
"Anh sến quá."
Lê Miểu vừa cằn nhằn xong, cửa phòng bệnh đã bị gõ.