EM GÁI LẤY TIỀN SÍNH LỄ CHUỒN TRƯỚC NGÀY CƯỚI, NHÂN NGƯ BỊ GÁN CHO GIAO NHÂN SINH BẢO BẢO

Chương 1

Tôi đang đút canh nấm dại cho bà ngoại thì bố và mẹ kế xông vào, khóc lóc gào thét.

Mười năm không gặp, vừa thấy mặt họ đã ôm chân tôi khóc than.

"Tiểu Ngư, cứu bố mẹ đi, bố mẹ không muốn c.h.ế.t đâu."

Tôi sợ hãi, co rúm người lại lùi về sau.

Cánh cửa bị đá tung, lại có người bước vào.

Hơn chục người áo sơ mi trắng, đồng phục đen, tất cả đều cao hơn tôi một cái đầu, vừa hung dữ vừa đẹp trai.

Trong núi chúng tôi không có ai đẹp trai như thế này, tôi thầm cảm thán, ánh mắt dừng lại ở người đàn ông xuất hiện cuối cùng.

Anh ta cao nhất, đẹp trai nhất, trông có vẻ quyền thế nhất.

Người đàn ông bước qua con đường nhỏ được đám đông nhường ra, ánh mắt khóa chặt lấy tôi.

Nhìn từ đầu đến chân, rồi lại từ chân lên đầu, ánh mắt đầy ẩn ý.

Căn nhà đất nhỏ của bà ngoại như sắp sụp đổ dưới khí thế của anh ta, cả nhà tôi đều run rẩy.

Bố tôi, Giang Chấn, quỳ gối bò đến trước mặt anh ta, cười còn khó coi hơn khóc.

"Kim thiếu gia, đây là con trai tôi, Giang Ngư.”

"Nó chỉ hơi chậm chạp thôi, không có bệnh tật gì khác, tôi dùng nó để thế chấp trước, chờ tìm được Tiểu Mễ sẽ đổi lại ngay."

Tôi cực kỳ khó hiểu nhưng vẫn kịp hiểu ra, điên cuồng lắc đầu.

"Tôi không đi, bà ngoại bị bệnh, tôi phải chăm sóc bà!"

Tôi nhìn sang bà ngoại, bà ấy lại ngất xỉu.

Sao lại thế?

Tôi đã hái loại nấm đẹp nhất, trông bổ dưỡng nhất trên núi để nấu canh cho bà uống, sao bệnh lại nặng hơn?

Tôi bối rối, sợ hãi, muốn khóc.

Giang Chấn nhân cơ hội nắm thóp tôi.

"Mày ngoan ngoãn đến nhà họ Kim, tao sẽ đưa bà ngoại mày đi khám bệnh."

Không có bà ngoại sẽ không có tôi, tôi nghiến răng, đồng ý.

Tôi là con trai, không thể thật sự thay Giang Tiểu Mễ gả đi.

Nghĩ đi nghĩ lại, chắc là đến đó làm người hầu nam.

Dù sợ hãi, nhưng chỉ cần tôi biết an phận làm việc, nhất định có thể cầm cự đến ngày Giang Tiểu Mễ quay về!

 

 

back top