Tôi quan sát nhiều ngày, cuối cùng cũng tìm thấy một điểm đột phá.
Trong thư phòng của Phó Trầm, có một ngăn kéo bị khóa.
Chỉ có ngăn kéo này là bị khóa.
Tôi không do dự, trực tiếp cạy khóa ra.
Bên trong không có tài liệu, cũng không có đồ vật quý giá nào.
Chỉ có một hộp gỗ màu nâu sẫm.
Mở hộp ra, bên trong xếp gọn gàng hàng chục lọ thuốc nhỏ màu nâu.
Toàn bộ là thuốc ngủ.
Đủ loại nhãn hiệu, đủ loại liều lượng.
Một số lọ đã hết, một số còn đầy.
Ước chừng, đủ để một người trưởng thành c.h.ế.t hơn mười lần.
Dưới những lọ thuốc, là một xấp tài liệu dày cộp.
Tôi cầm lấy tờ trên cùng.
Phía trên cùng của tờ giấy A4, in dòng chữ "Trung tâm Sức khỏe Tâm thần Thành phố".
Họ tên: Phó Trầm.
Tuổi: 35.
Phần kết quả chẩn đoán, vài chữ in màu đen, như những mũi d.a.o nhọn đ.â.m vào mắt tôi.
【Trầm cảm nặng, Rối loạn lo âu nặng, Mất ngủ nghiêm trọng lâu dài.】
【Đánh giá: Có xu hướng tự sát và hành vi tự làm hại bản thân mạnh mẽ.】
Tôi lật từng trang.
Là toàn bộ hồ sơ khám bệnh của anh ta trong năm năm qua.
Bắt đầu từ tháng thứ sáu sau khi tôi chết.
"Bệnh nhân mất đi người thân duy nhất, cảm xúc sụp đổ, từ chối giao tiếp với thế giới bên ngoài, xuất hiện ảo thanh, ảo giác..."
"...Không thể ngủ suốt đêm, cần dựa vào liều lượng thuốc lớn để hỗ trợ. Ngay cả khi ngủ, cũng thường gặp ác mộng, tỉnh giấc liên tục."
"...Xuất hiện hành vi tự làm hại bản thân, cổ tay có vết cắt, nói rằng 'chỉ có đau mới khiến anh ta cảm thấy mình còn sống'."
"...Từng cố gắng uống hết tất cả thuốc ngủ để tự sát, được trợ lý phát hiện kịp thời và rửa ruột."
"...Tâm lý không ổn định nghiêm trọng, có sự ám ảnh bệnh hoạn về cái c.h.ế.t của 'em trai', từ chối chấp nhận thực tế..."
...
Tôi cầm bản báo cáo, các khớp ngón tay trắng bệch vì dùng lực.
Phó Trầm, năm năm này, sao anh lại tự biến mình thành ra thế này?
Không đúng... bên dưới còn vài trang giấy nữa.
Là nhật ký của Phó Trầm.
"...Bác sĩ, tôi thấy em ấy rồi. Em ấy đã trở về. Em ấy ở ngay bên cạnh tôi."
"Tôi đã không chăm sóc tốt cho em ấy."
"Em ấy ghét tôi, em ấy ghét tôi đến chết."
"Tôi nhốt em ấy lại, em ấy không nghe lời, luôn muốn chạy."
"Bây giờ em ấy chạy mất rồi, sẽ không bao giờ trở lại nữa..."
"...Tôi ôm em ấy, em ấy vẫn lạnh như vậy. Tôi phải làm gì, mới có thể khiến em ấy ấm lên."
"Đầu đau quá, không tài nào ngủ được... Tôi c.h.ế.t đi có phải tốt hơn không?"
"Chết không được, lại được cứu sống. Em ấy luôn nói tôi mạng dai hơn mèo, một mạng lại một mạng g.i.ế.c mãi không hết."
"Phó Thanh Vũ, lại tuyết rơi rồi, tôi không thích đêm giao thừa, tôi không muốn đón đêm giao thừa nữa..."
"Phó Thanh Vũ, tôi cảm thấy tôi hình như không thể xuống dưới cùng em được... bởi vì tôi phải kéo em lên."
"Người đó nói mệnh cách của em đặc biệt, hồn phách chưa tan, vẫn có ngày trở về... chỉ là khi trở về, chưa chắc đã là thân xác cố nhân."
"Không sao, tôi sẽ tìm thấy em... Tôi sẽ tìm thấy em... bất kể phải trả giá nào."
Ngôn ngữ của Phó Trầm là hỗn loạn, rời rạc, lộn xộn.
Nhưng tôi lại từ những lời lảm nhảm điên cuồng đó, ghép lại được một linh hồn bị tình yêu và sự chiếm hữu méo mó đẩy đến bước đường cùng.
Phó Trầm, vậy nên anh mới cố gắng làm việc như vậy, đúng không?
Không còn vì nhà họ Phó nữa, chỉ vì tôi...