ĐỒNG BỆNH TRẦM LUÂN

Chương 13

"Thiếu gia, thiếu gia nhà tôi đâu!?"

Tiếng khóc của lão Trương truyền đến từ bên ngoài cửa.

Người dưới thân đột nhiên mở choàng mắt.

Động tác tôi cứng lại.

Phó Trầm nhìn cái ôm gối trên tay tôi, cười:

"Sao? Lại định bịt c.h.ế.t tôi à?"

"Không phải đã thử rồi sao? Cách này, không g.i.ế.c được tôi đâu."

Một lời chửi rủa bị nghẹn lại trong cổ họng, suýt chút nữa thốt ra.

Tôi nuốt ngược vào.

Sợ chửi sướng miệng Phó Trầm.

Lúc đó lại kéo tôi làm thêm lần nữa, tiếng khóc của lão Trương sẽ trở thành nhạc nền cổ vũ mất.

Tôi đỡ cái eo gần như muốn gãy của mình, lật người xuống khỏi người anh ta.

Phó Trầm cũng ngồi dậy, tấm lụa tuột khỏi người anh, để lộ nửa thân trên vạm vỡ.

Người anh ta trông không khá hơn tôi là bao.

Chỗ nào cắn được, cào được, tôi đều dùng hết sức rồi.

Thậm chí còn giật rụng mất vài nắm tóc của anh ta.

"Phó Trầm, anh thật sự thối nát hết cả rồi."

Tôi thực sự không biết phải dùng từ gì để hình dung tên điên này.

Phó Trầm châm một điếu thuốc, cười khẽ: "Cậu nghĩ cậu là thứ tốt lành gì sao?"

Tôi trừng mắt: "Cũng hơn anh!"

Nhưng thực ra tôi biết, Phó Trầm nói không sai.

Mọi tội lỗi quả thực đều bắt đầu từ tôi.

 

back top