9.09 – Cộm đến ta
Chuyện đào củ sen coi như đã kết thúc viên mãn, chỉ là giữa chừng có xen vào một chuyện ngoài ý muốn.
Nguyên do cũng bởi Chu Tử Ninh, gương mặt như vẽ, đứng bên bờ ruộng ngó sen, khiến một bà thím đi ngang phải dừng lại nhìn.
Bà thím hỏi, đây là con nhà ai mà trước giờ chưa từng gặp?
Bà dùng giọng thổ ngữ Trương Gia Truân chuẩn gốc. Đại thiếu gia nghe bà lải nhải một hồi, nhưng chẳng hiểu nổi chữ nào.
Đúng lúc đó, Quyền Lực vác một mớ củ sen từ dưới ruộng bước lên bờ:
“Trương thím, cậu ấy từ thành phố đến, thấy cảnh quê mình đẹp nên ghé chơi vài ngày. Cậu ấy không nghe hiểu thổ ngữ của thím đâu.”
Bà thím “à” một tiếng, rồi lại tiếp tục:
“Thằng nhỏ này khôi ngô tuấn tú quá, đẹp lắm. Nhưng mà… có bạn gái chưa?”
Chu Tử Ninh nghe được ý chính, chỉ cười khẽ lắc đầu.
Bà thím đập đùi cái đét:
“Ôi, sao giờ mấy đứa trẻ đều chẳng chịu tìm bạn gái thế nhỉ. À đúng rồi, Mạnh Lực à, thím có cô cháu gái, 26 tuổi, tuổi tác vừa khớp với cháu. Ngày mai để thím dẫn cháu qua xem mặt nhé?”
Quyền Lực nghe xong, lập tức căng thẳng, vô thức liếc nhìn Chu Tử Ninh. Thấy đối phương đang nhìn mình với ánh mắt trêu chọc, trong lòng anh dấy lên một tia khó chịu không tên.
“Không cần đâu, Trương thím. Nhà cháu chỉ có một mình cháu, một người ăn no cả nhà không lo. Cô ấy đến với cháu thì sao? Cháu chẳng có phòng, không có xe, lại chẳng có đồng tiết kiệm nào. Lỡ làm lỡ dở người ta thì sao?”
“Lấy vợ rồi thì tiền cũng dành dụm được thôi.” Bà thím lại nói.
Quyền Lực ngừng tay, lễ phép đáp:
“Thím à, để qua một thời gian nữa rồi tính. Giờ cháu chưa muốn nghĩ đến chuyện đó.”
Thấy không lay chuyển được, bà thím đành lẩm bẩm vài câu rồi bỏ đi.
“Ngươi sao không chịu đi coi mắt?” Chu Tử Ninh vừa đi tay không bên cạnh, vừa hỏi.
Quyền Lực đeo sọt trên lưng, liếc anh một cái:
“Không phải tôi đã nói rồi sao.”
Không có tiền tiết kiệm?
Chu Tử Ninh khẽ hừ, âm thầm nghĩ: Vậy thì khi rời đi, mình sẽ cho anh nông dân này một bao lì xì thật to.
Khi về đến nhà, Quyền Lực chuẩn bị nấu vài món quà vặt: mè đen hầm sữa, gỏi củ sen, thêm cả củ sen nhồi nếp, cho Chu Tử Ninh ăn chơi.
“Cái này là gì?” Chu Tử Ninh chỉ một cái cối đá.
“Thạch ma, dùng để nghiền mè thành bột.” Quyền Lực giải thích.
Đại thiếu gia gật gù, liền chen vào:
“Tránh ra, ta muốn thử một lần.”
Lần này, thật bất ngờ, Chu Tử Ninh không bỏ cuộc giữa chừng. Anh càng giã càng thấy thú vị, chẳng bao lâu đã nghiền hết chỗ mè đen và gạo nếp mà Quyền Lực đã rang sẵn.
“Còn cái gì để giã nữa không?” anh hỏi.
Quyền Lực sợ anh mệt, vội lắc đầu:
“Hết rồi. Cậu đi chơi với Tiểu Hắc một lát đi, tôi làm nốt mấy món ăn vặt.”
Nhưng Chu Tử Ninh chưa kịp chơi với chó thì Phùng Du đã tìm đến, kéo anh ra nói chuyện.
Đi cùng Phùng Du còn có một trợ lý nhỏ. Vừa thấy Chu Tử Ninh, trợ lý đã ngạc nhiên kêu lên:
“Đại thiếu gia!”
“Trên mặt ta có ba chữ Đại thiếu gia chắc?” Chu Tử Ninh nhướn mày, “Sao ai gặp ta cũng gọi thế? Ông chủ thì thôi, ngay cả trợ lý cũng thế?”
“Ha ha, quen miệng thôi. Sau lưng bọn tôi còn gọi ngài là Thái tử gia nữa kìa.” Trợ lý thấy anh không tỏ vẻ xa cách, giọng điệu cũng thoải mái hơn.
“Tử Ninh, có muốn đến nhà ta ở không?” Phùng Du mỉm cười.
Đúng lúc đó, Quyền Lực từ bếp bước ra, định hỏi Chu Tử Ninh thích ăn ngọt nhiều hay ít. Nghe câu nói ấy, anh khựng lại ngay tại chỗ, bầu không khí thoáng trở nên gượng gạo.
Chu Tử Ninh quay lưng về phía Quyền Lực, không nhìn thấy phản ứng ấy. Anh chỉ nghiêng đầu, đáp mơ hồ:
“Bây giờ chưa tiện đến nhà ngươi. Để sau rồi tính.”
Một câu khiến cả ba người kia đều ngẩn ngơ. “Sau” là khi nào?
“Là ta đường đột.” Phùng Du cười, càng thêm rạng rỡ:
“Tử Ninh, nếu ngươi cần gì, cứ nói, ta sẽ đưa đến cho ngươi.”
Chu Tử Ninh gật đầu:
“Được, ngươi về trước đi. Muộn rồi.”
“Ngày mai gặp!” Phùng Du nói.
Chu Tử Ninh phất tay, đợi người đi hẳn, Tiểu Hắc đã giơ chân đá cửa viện một cái.
Tối hôm đó, Chu Tử Ninh mới chợt nhận ra Quyền Lực dường như không vui.
Vốn dĩ, anh chưa bao giờ dỗ dành ai ngoài người nhà, huống chi là một anh nông dân mới quen. Thế nhưng, anh vẫn thuận miệng hỏi:
“Sao vậy?”
Quyền Lực nhìn anh, rồi lắc đầu.
Chu Tử Ninh liếc mắt, không nói gì thêm.
Nhưng trong lòng Quyền Lực thì rối bời. Nghe Phùng Du mời Chu Tử Ninh đến nhà, anh đã vô thức nín thở. Khi biết thiếu gia không đi, anh mừng rỡ. Nhưng sau khi nghĩ lại trong bếp, anh lại thấy bất an.
Dù không hiểu nhiều về thế giới bên ngoài, nhưng anh vẫn biết có chuyện “đồng tính luyến ái”. Nhìn cách Phùng Du và Chu Tử Ninh, anh mơ hồ cảm thấy hai người có quan hệ ấy.
Quyền Lực vốn không bài xích, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh Phùng Du ôm hôn Chu Tử Ninh, trong lòng anh lại bứt rứt khó chịu.
Đêm đó, nằm trên ổ rơm, thường ngày chỉ cần chốc lát là ngủ, nhưng nay anh cứ lăn qua lộn lại, cuối cùng không kìm được:
“Sao cậu không đến nhà Phùng Du? Hai người… chẳng phải thân thiết sao?”
Anh hôm nay còn nghe người ta gọi Chu Tử Ninh là “Đại thiếu gia”, “Thái tử gia”. Phùng Du tuy xuất thân Trương Gia Truân, nhưng dẫu sao cũng dễ lọt vào mắt thiếu gia hơn là một nông dân thô kệch như anh.
Chẳng lẽ muốn đuổi ta đi sao?
Chu Tử Ninh cả đời chưa từng bị ai lạnh nhạt. Dù Quyền Lực vẫn chăm sóc chu đáo, nhưng với sự nhạy cảm của thiếu gia, anh vẫn cảm nhận được sự khác lạ. Giờ lại nghe hỏi như vậy, Chu Tử Ninh bật cười lạnh:
“Hóa ra ngươi đang nghĩ cách đuổi ta đi à? Sớm nói thế đi, ta ở đây thêm làm gì?”
Anh hất chăn, xỏ dép chuẩn bị đi. Nhưng vừa đặt mũi chân lên, lại thấy đó là dép của Quyền Lực, tức giận đá bay.
Quyền Lực luống cuống, chưa hiểu sao anh lại nổi cáu, đã bị dép bay vào mặt.
“Đừng, ta không đuổi cậu đi!” Quyền Lực vội chạy đến, dang tay ôm chặt lấy thiếu gia chân trần đang định ra ngoài.
“Đừng đi, ở lại đi!”
“Hừ!” Chu Tử Ninh vùng vẫy, vỗ mạnh vào cánh tay rắn chắc đang siết lấy mình, “Buông ra!”
“Không buông! Buông ra thì cậu đi mất.”
“Không phải trong lòng ngươi muốn đuổi ta đi sao? Giờ lại giả bộ!”
“Không có!”
“Vậy sao lại ném mặt ta? Ta coi trọng ngươi, mà ngươi lại không dám nhận!” Chu Tử Ninh dẫm mạnh chân trần lên mu bàn chân anh.
“Ta đâu có! Ta chỉ… chỉ hơi khó chịu thôi…” Quyền Lực suýt khụy xuống vì đau, nhưng vẫn giữ chặt anh.
“Hừ! Khó chịu thì ta đi. Đi rồi…”
“Không đúng! Không phải tại cậu! Ta chỉ… ta không vui khi nghe cậu nói với Phùng Du. Ta không muốn cậu đến nhà hắn, không muốn cậu có cơ hội ở bên hắn!”
Quyền Lực gần như hét lên, khiến Tiểu Hắc ngoài nhà chính cũng sủa ầm ĩ, lao đến cào cửa phòng.
Bên trong, cả hai vẫn đứng chân trần trên nền gạch.
Chu Tử Ninh bị Quyền Lực ôm ngang từ phía sau, mắt khẽ chớp, trong đầu thoáng nghĩ: Người này… đang nói điều mình tưởng sao?
Bàn tay Quyền Lực đặt ở bụng anh, men theo xuống, bắt lấy đôi tay mảnh khảnh của anh, nhẹ nhàng xoa.
So với tưởng tượng, da thịt thiếu gia còn mềm hơn, khiến trái tim người nông dân xao động, chẳng kiềm nổi mà vuốt ve.
“Đừng… đừng sờ.” Chu Tử Ninh bị ôm chặt, bàn tay bị bao phủ trong lòng bàn tay thô ráp. Cái chạm nhẹ ấy khiến anh vừa thoải mái vừa khó chịu:
“Ta không đi nữa.”
“Thật không, Chu Chu?”
“Tránh ra! Ta muốn ngủ!” Chu Tử Ninh bối rối, chẳng rõ mặt mình đỏ hay đen, tức giận quát:
“Ngươi… cộm đến ta!”