Đại Thiếu Gia Xuống Nông Thôn 

Chap 7

7.07. Ngủ dưới đất

 

Chuyện “trò khôi hài” do vụ tắm rửa vừa rồi gây ra, cuối cùng kết thúc bằng việc anh nông dân hí hửng cầm máy sấy thổi tóc cho Chu Tử Ninh.

 

“Được rồi.” Chu Tử Ninh đứng dậy, “Không cần thổi nữa.”

 

Quyền Lực gật đầu:

“Vậy ta đưa ngươi đến nhà ta. Đêm nay ngươi ngủ trong phòng ta đi.”

 

“?” Đại thiếu gia sững lại:

“Ngươi bảo ta ngủ trong phòng ngươi?”

 

Ánh mắt Chu Tử Ninh soi xét anh nông dân từ đầu đến chân. Tuy bây giờ Quyền Lực đã chải chuốt sạch sẽ, nhưng cậu vẫn không quên lần đầu gặp mặt, bộ dạng hắn nhếch nhác, mặt mũi xám tro.

 

“Yên tâm, hôm nay ta mới thay ga giường.” Quyền Lực vội nói, “Hơn nữa trong nhà, chỉ phòng ta mới có điều hòa. Phòng khác ta sợ ngươi không quen ngủ.”

 

Chu Tử Ninh im lặng. Sau đó lại tự hỏi, từ khi lái xe đến đây, tại sao tính tình mình trở nên “cau có” như vậy? Cậu hít sâu một hơi, tự nhủ sau này phải học thêm khóa lễ nghi một năm nữa mới được.

 

“Được, ngươi dẫn đường đi.” Chu Tử Ninh nói xong, lấy chiếc điện thoại dự phòng trong túi ra:

“Ngươi có đèn tín hiệu không? Ta chuyển trước cho ngươi mười vạn.”

 

“Hả? Không cần, không cần đâu. Ta có cho ngươi dùng thứ gì đáng giá đâu, không cần đưa ta tiền.” Quyền Lực vội xua tay, kiên quyết từ chối chuyển khoản. Nhưng hắn lại dùng chiếc điện thoại cũ của mình, thêm tài khoản tín hiệu của đại thiếu gia.

 

Lý do hắn đưa ra là: nếu Chu Tử Ninh ở trong nhà hắn, hắn phải có trách nhiệm với sự an toàn của cậu. Nếu có việc gì, Chu Tử Ninh có thể nhắn tin hay gọi điện cho hắn. Tài khoản tín hiệu của hắn thì đơn giản: 【tên + số điện thoại】.

 

Chu Tử Ninh “ừ” một tiếng, nhưng không đồng tình với quan điểm đó. Cậu có chuyện gì mà nhất định phải tìm đến anh nông dân này chứ?

 

Còn chuyện tiền bạc, Chu Tử Ninh quyết định để sau, ngày rời đi sẽ để lại cho hắn một tấm chi phiếu.

 

 

Đại thiếu gia đi theo sau anh nông dân. Khi vào phòng ngủ, cậu phát hiện nhà hắn được thu dọn khá sạch sẽ. Trong phòng chẳng có gì đặc biệt, chỉ thoang thoảng mùi bột giặt.

 

Vì sao Chu Tử Ninh nhận ra mùi bột giặt? Là do trước đó cậu đã thấy anh nông dân giặt quần áo bên giếng.

 

Chu Tử Ninh từ nhỏ đã được nuông chiều, chẳng bao giờ tự tay thay giặt quần áo dơ. Toàn bộ đều vứt trong phòng tắm, để rồi bị anh nông dân gom lại, từ quần lót đến áo sơ mi, đem ra giặt bằng bột giặt.

 

Lúc này, Quyền Lực đưa người vào phòng, đang chuẩn bị rời đi thì Chu Tử Ninh gọi lại:

 

“Ê!”

 

Anh nông dân quay đầu. Đại thiếu gia thì khó chịu quay mặt đi, ngồi xuống giường, nhưng vừa ngồi liền bật dậy.

 

“Ngươi ngủ trên ván giường à? Cứng thế này, làm sao mà ngủ được?” Chu Tử Ninh lẩm bẩm, “Ta muốn giường mềm một chút.”

 

“Ta lấy thêm hai cái chăn bông trải dưới.” Quyền Lực mở tủ, bận rộn chuẩn bị. May mà trước đó hắn đã bật điều hòa, nếu không thì mồ hôi chắc đầm đìa.

 

Chu Tử Ninh đứng bên, lặng lẽ nhìn hắn làm việc. Chẳng bao lâu, chiếc giường đã được trải xong.

 

“Ngươi thử xem thế nào?” Quyền Lực hỏi.

 

Chu Tử Ninh ngồi xuống thử. Lần này đỡ cứng hơn, tuy vẫn không thoải mái bằng giường trong phòng mình, nhưng cũng tạm chấp nhận:

“Cứ vậy đi.”

 

Rồi cậu chợt nhớ chưa nói hết:

“Ngươi đêm nay cũng ngủ ở đây đi. Nhưng không được lên giường.”

 

Trên mặt anh nông dân hiện rõ vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng:

“Được, được… Ta ngủ dưới đất!”

Đúng là người thành phố, ngoài miệng thì cứng rắn, trong lòng lại mềm yếu. Trước đây cũng thế…

 

Chu Tử Ninh không thèm liếc hắn nữa, chui vào giường, đắp chăn, ôm lấy điện thoại bấm gì đó.

 

Trong tầm mắt của cậu, anh nông dân ngốc nghếch gãi đầu cười, nói thêm một câu rồi xoay người đi giặt quần áo.

 

Sau khi hắn đi, Chu Tử Ninh buông điện thoại xuống, nghĩ đến một ngày vất vả trôi qua, không khỏi thở dài một tiếng.

 

Đến hơn 10 giờ, Chu Tử Ninh che nửa khuôn mặt, trở mình mãi vẫn không ngủ được. Dù giường Quyền Lực đã trải thêm mấy lớp chăn bông, nhưng vẫn cứng, nằm thế nào cũng khó chịu.

 

Trong bóng tối, Quyền Lực dường như cảm nhận được cậu chưa ngủ:

“Ngươi không quen giường hả? Có muốn ta trải thêm một lớp đệm nữa không?”

 

“Không cần, ta chịu được.” Chu Tử Ninh dứt khoát từ chối.

 

 

back top