ĐẠI CA XÃ HỘI ĐEN KHẮC VỢ MUỐN THĂNG CHỨC CHO TÔI

Chương 2

Cho đến chiều ngày thứ ba, anh Chu, tiểu đầu mục đã đưa tôi vào bang hội, tìm thấy tôi, vỗ vai tôi với vẻ mặt phức tạp: “Quý Liêm, thằng nhóc này được đấy!”

Tôi ngớ người: “anh Chu, hả? Ý anh là sao ạ?”

“Mấy hôm trước mày đã hiến kế cho lão đại à? Nói con gái không được, thì thử con trai?” anh Chu nháy mắt đưa tình, “Lão đại nghe lời rồi!”

Tôi: “...?! Không phải tôi, tôi không có!”

“Ôi, còn ngượng ngùng gì nữa!”

anh Chu không nói lý lẽ, nhét một phong bao lì xì nặng trĩu vào lòng tôi, “Lão đại thưởng mày! Đây là phần thưởng!”

Phong bao vào tay, tim tôi lập tức thắt lại.

Độ dày này, trọng lượng này... chắc chắn đếu phải tiền!

Đối diện với ánh mắt mập mờ đến bay lên trời của anh Chu, ngón tay tôi cứng đờ, từ từ mở miệng phong bao.

Một vệt đỏ chói mắt.

Tôi run rẩy mở ra xem.

Ôi mẹ ơi, là một chiếc váy ngủ ren đỏ, vải vóc ít đến đáng thương, gần như trong suốt.

Lại còn kiểu cổ V xẻ sâu, có dây buộc.

Da đầu tôi nổ tung ngay lập tức: “anh Chu, cái này… em đâu có vợ…”

“Biết mày không có vợ mà,” anh Chu lại vỗ mạnh hai cái vào tôi, hạ giọng, “Lão đại đang đợi mày ở phòng 521, khách sạn XX. Chín giờ tối, đừng đến muộn!”

Anh ta quay người đi mất.

Tôi đứng tại chỗ, nắm chặt cục ren đỏ đó, mặt muốn nứt ra.

Khách sạn XX.

Mẹ kiếp… tự làm tự chịu?

Không, tôi không thể là “chịu” được!

Đây đéo phải là tự làm tự… tự “công”?

Cũng không phải, tôi không thể “công” Ngụy Huấn nổi.

 

back top