Chiếc xe của Giang Hoài đi vào đại biệt thự nhà họ Giang. Kiều Y xuống xe, theo Giang Hoài đi vào phòng khách một cách quen thuộc, nhưng lần này trong lòng lại không còn vui vẻ như trước, mà là một cảm giác lẫn lộn. Vài đứa trẻ đang la hét chạy khắp phòng khách và hành lang, đồ chơi vương vãi khắp nơi.
Bên cạnh sofa phòng khách, những hộp quà to nhỏ được gói đẹp mắt chất thành một ngọn núi nhỏ. Kiều Y lúc này mới nhận ra mình hoàn toàn không chuẩn bị quà. Nhưng Giang Hoài đã nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu thẳng đến phòng của bà nội Giang.
Bà nội Giang đang mặc một chiếc áo len cashmere tinh xảo, đeo vòng cổ ngọc trai, vẻ mặt thoải mái ngồi trên sofa.
“Bà nội, bà xem cháu dẫn ai đến này?” Giang Hoài lớn tiếng nói.
“Tiểu Kiều đến rồi à?” Bà nội Giang ngước mắt lên, tươi cười vẫy tay, rồi vỗ vỗ vào chiếc sofa bên cạnh ra hiệu cho Kiều Y ngồi xuống.
Kiều Y ngồi xuống, bà nội Giang hỏi: “Cháu và Hoài Hoài ở bên nhau ba năm rồi nhỉ, có dự định gì chưa?”
Kiều Y đỏ mặt. Giang Hoài là cháu trai của con trai cả bà nội, chuyện Giang Hoài thích đàn ông là điều mặc định trong nhà họ Giang, mọi người đều ngầm hiểu với nhau. Tất nhiên họ cũng từng cố gắng thay đổi xu hướng của anh ta nhưng đều vô ích, sau này đành buông xuôi. Bà nội Giang chỉ hy vọng anh ta sớm tìm được người hợp ý để kết hôn, đừng suốt ngày trăng hoa làm hư thân.
“Bà nội, chúng cháu đang lên kế hoạch đính hôn ạ.” Giang Hoài đột nhiên chen vào.
Kiều Y liếc nhìn Giang Hoài, đầy rẫy dấu hỏi. Giang Hoài đang nói cái gì vậy? Rõ ràng bọn họ đã chia tay từ hôm qua rồi.
Bà nội Giang cười nói: “Vậy là bà yên tâm rồi.”
Chưa kịp để Kiều Y giải thích, Giang Cảnh Chu đẩy cửa bước vào.
Giang Cảnh Chu cởi chiếc áo vest màu xám đậm, tiện tay vắt lên tay vịn sofa, cởi một cúc áo sơ mi đầu tiên, để lộ chiếc cằm với đường nét sắc sảo.
Anh ngồi trên chiếc sofa đơn đối diện bà nội, ngón tay thon dài từ từ vặn nắp một chai nước suối phiên bản giới hạn.
Kiều Y nhìn thấy Giang Cảnh Chu thì có chút bối rối. Giang Cảnh Chu lại trực tiếp lờ cậu đi.
Giang Cảnh Chu là con thứ sáu trong gia đình, trên có hai anh trai và ba chị gái. Là con út, anh được bà nội Giang cưng chiều nhất. Bây giờ chỉ còn một mình anh chưa lập gia đình, nên bà nội Giang đặc biệt quan tâm đến hôn sự của anh.
Chuyện Giang Cảnh Chu thích đàn ông, người nhà họ Giang cũng ngầm hiểu. Trong giới thượng lưu, chuyện gì xảy ra cũng không có gì lạ, những người song tính càng phổ biến. Gần đây giới giải trí cũng bị lộ vài nam diễn viên thích đàn ông.
Bà nội Giang đặt tách trà xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn gương mặt điển trai nhưng có chút mệt mỏi của con trai, “Cảnh Chu à, gần đây bận rộn quá phải không? Thấy mắt con có chút quầng thâm rồi, dù có cố gắng đến đâu cũng phải chú ý sức khỏe.”
Giang Cảnh Chu gật đầu, “Mẹ, con biết rồi.”
Bà nội Giang điều chỉnh lại chiếc gối tựa, “Tuần trước đi uống trà với chú Cố, con trai thứ ba nhà chú ấy, cậu Cố Lãng nhỏ hơn con ba tuổi ấy, con còn nhớ không? Mới về nước, khí chất và cách nói chuyện đều rất tốt.”
“Nhớ ạ.”
“Mẹ không phải người cổ hủ, nhưng mẹ hy vọng sau này có người cùng con thưởng thức những chai rượu ngon mà con đã sưu tầm, có một người biết lạnh biết nóng bưng cho con một bát canh nóng sau khi con thức đêm họp, chứ không phải lúc nào cũng chỉ có bảo mẫu.”
Giang Cảnh Chu nhìn mẹ mình: “Con hiểu.”
Giọng bà nội nhẹ nhàng hơn, “Mẹ già rồi, tâm nguyện lớn nhất không phải là thấy công ty niêm yết thêm bao nhiêu lần, mà là muốn thấy bên cạnh con có một người biết lạnh biết nóng, xứng đáng với con, có thể thực sự chăm sóc, thấu hiểu con.”
Giang Cảnh Chu ngừng lại một chút, thả lỏng người dựa vào lưng sofa, “Chính vì không muốn qua loa, nên mới cần thận trọng hơn. Tìm một người có thể bước vào đây,” anh chỉ vào lồng n.g.ự.c mình, “việc này cần thời gian và duyên phận hơn cả việc chốt một thương vụ mười tỷ tệ.”
Bà nội Giang cầm tách trà, nhấp một ngụm, “Duyên phận đôi khi cũng cần chủ động ‘tạo ra’ cơ hội. Tiệc từ thiện cuối tuần này, nghe nói có rất nhiều tài năng trẻ sẽ đến, cứ coi như đi thư giãn, được không?”
Giang Cảnh Chu gật đầu. Giang Hoài thấy có cơ hội liền xoa bóp vai bà nội Giang, nũng nịu: “Bà nội, cháu cũng muốn đi.”
Bà nội Giang vỗ tay anh ta, “Con hậu đậu hay gây rắc rối, cuối tuần này đi cùng chú nhỏ đi.”
“Vâng lệnh!” Giang Hoài chào không chuẩn mực với bà nội, rồi kéo Kiều Y hăm hở chạy ra khỏi phòng ngủ.
Kiều Y theo Giang Hoài ngồi xuống sofa ở một góc phòng khách. Kiều Y lạnh lùng nói: “Tôi không nói là sẽ đính hôn với anh.”