CÓ THAI VỚI CHÚ NHỎ CỦA BẠN TRAI CŨ THÌ PHẢI LÀM SAO?

Chương 10: Có thai?

Kiều Y khựng lại, giọng nói này… có hơi quen tai?

“Tôi là Kiều Y, điện thoại của tôi…”

“Đồng nghiệp của em đã đích thân mang điện thoại đến đây cho tôi rồi.” Giọng nói bên kia không đợi cậu nói xong đã tiếp lời.

Kiều Y bừng tỉnh. Giọng nói trầm thấp này ngoài Giang Cảnh Chu ra còn ai nữa? Điện thoại của cậu quả nhiên bị mất ở tiệm hoa, chỉ là tại sao đồng nghiệp của cậu lại mang điện thoại đến cho Giang Cảnh Chu? Cậu thực sự không biết gì cả, cho đến khi đầu dây bên kia tiếp tục nói: “Quốc Tế Đế Đô phòng 301, đến lấy điện thoại của em.”

Không đợi cậu trả lời, đối phương đã cúp máy.

Thật ra, cậu không muốn chiếc điện thoại này nữa. Mới gặp Giang Cảnh Chu ở nhà họ Giang hôm nay, bây giờ lại đến, cậu thật sự không biết nên nói gì. Nhưng cậu còn phải tiết kiệm tiền để trả nợ cho Giang Hoài, không thể mua điện thoại mới. Hơn nữa, cậu đã đồng ý với Giang Cảnh Chu sẽ đến khi nào anh gọi.

Cậu trả điện thoại cho hàng xóm, về nhà khóa cửa cẩn thận, rồi ra ven đường. Đường phố vắng tanh. Mãi mới có một chiếc taxi đến, cậu vẫy lại, nói với tài xế: “Quốc Tế Đế Đô.”

Nhưng Quốc Tế Đế Đô lại quá xa so với nơi cậu ở. Cậu lên xe, thử thương lượng giá với tài xế.

“Xe chúng tôi là xe taxi chính quy, đều chạy bằng đồng hồ!” Tài xế cố tình nhấn mạnh hai chữ “chính quy” và “đồng hồ”, ngón tay còn gõ mạnh vào vỏ nhựa của bộ đếm.

Kiều Y lại mặc cả một chút, tài xế lập tức nhấn nút mở khóa cửa xe, một tiếng “cạch”, hất cằm ra ngoài cửa sổ, ý bảo: Muốn đi thì đi, không đi thì xuống xe.

Kiều Y đành ngậm miệng. Trời tối rồi, nơi cậu ở khá hẻo lánh, có thể bắt được xe đã là may mắn lắm rồi. Tài xế lúc này rõ ràng có vẻ không hài lòng, khởi động xe chậm rãi, ga xe đạp có vẻ yếu ớt, gặp một chút chuyện nhỏ là lại thắng gấp.

Cuối cùng cũng đến nơi. Tài xế thong thả nhận vài tờ tiền từ tay Kiều Y, ngón tay vê vê, như thể đang kiểm tra xem có phải tiền thật không.

Cuối cùng cũng tạm biệt người tài xế đó, Kiều Y vội vã chạy vào sảnh. Lễ tân tất nhiên không cho cậu vào, cậu đành gọi điện cho Giang Cảnh Chu. Một lát sau có người mỉm cười dẫn cậu đến phòng suite VIP, rồi dừng lại trước cửa phòng của Giang Cảnh Chu.

Cậu gõ cửa, cửa không khóa, chỉ khép hờ. Giọng nói bên trong vang lên: “Vào đi.”

Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Giang Cảnh Chu đang tựa lưng vào chiếc sofa rộng lớn giữa phòng, đôi chân dài vắt chéo thoải mái, ngón tay kẹp một điếu xì gà.

Kiều Y cúi đầu đứng ở rìa tấm thảm đắt tiền, nói bằng giọng nhỏ đến mức chỉ mình cậu nghe thấy: “Giang tiên sinh, tôi đến lấy điện thoại.”

Giọng Giang Cảnh Chu không cao, nhưng rõ ràng và mạnh mẽ: “Đứng gần lại.”

Kiều Y tiến lên vài bước, Giang Cảnh Chu ném điện thoại của cậu lên chiếc bàn thấp bên cạnh sofa, “Giải thích đi.”

Rồi Giang Cảnh Chu ngả người về sau, đường quai hàm căng cứng, bộ dáng chờ báo cáo.

“Hôm nay tôi đi vội, quên mang, để quên ở… chỗ làm.”

“Vội gì?”

Lời nói đến miệng, Kiều Y vội ngừng lại, ấp a ấp úng không biết giải thích thế nào.

“Là Giang Hoài đến đón em đến nhà họ Giang mừng sinh nhật, nên em đi vội?” Giọng Giang Cảnh Chu càng lạnh đi.

Kiều Y sững sờ.

“Vậy là hai người vẫn chưa chia tay?”

“Chia rồi.”

“Thế thì tại sao hai người vẫn ở bên nhau? Còn chuẩn bị đính hôn nữa?” Giang Cảnh Chu nhìn chằm chằm vào ánh mắt lảng tránh của Kiều Y, tay phải cầm ly rượu whisky còn sót lại, trực tiếp nhúng đầu điếu xì gà đang cháy vào chất lỏng, một tiếng “xì xèo”, khói trắng bốc lên.

Kiều Y có thể nói rằng mình nợ Giang Hoài một khoản nợ khổng lồ trị giá cả triệu tệ không? Nếu nói ra, Giang Cảnh Chu và Giang Hoài là người thân, cậu không biết Giang Cảnh Chu sẽ phản ứng thế nào. Nghĩ đến đây, cậu đành im lặng.

 

back top