CHÚ NHỎ, EM THÍCH ANH

Chương 7

Từ sau đó, tôi không còn nói thích anh nữa.

Nhưng tôi cũng không trẻ con đến mức dỗi hờn, tự tìm khó chịu cho bản thân.

Tôi vẫn thường xuyên gửi tin nhắn, gọi điện thoại cho Chu Yến Thanh để chia sẻ cuộc sống.

Nhưng tất cả đều rất đúng mực, không có một chút vượt giới hạn nào.

Việc ở trường cũng rất nhiều, tôi cũng rất bận.

Gần như tôi không có nhiều thời gian rảnh rỗi để nghĩ đến những chuyện khác.

Thấm thoắt đã đến kỳ nghỉ đông.

Chu Yến Thanh gọi điện thoại cho tôi:

"Khi nào thi xong, anh đến đón em."

Tôi cố nhịn cơn ngứa cổ, ho vài tiếng: "Mười giờ sáng ngày mùng 9 thi xong ạ."

Nghe thấy tôi ho, Chu Yến Thanh vội vàng hỏi:

"Bị bệnh sao?"

Tôi vội vàng nói không sao, chỉ là cảm cúm nhẹ thôi.

Sợ anh lo lắng, tôi vội vàng chuyển chủ đề:

"Vậy anh nhớ đến sớm nhé, em nhất định sẽ nộp bài nhanh, em còn muốn về ăn lẩu ở quán lần trước nữa."

Chu Yến Thanh: "Được."

Ngày thi xong, tôi xách vali chạy ra khỏi cổng trường.

Không còn cách nào khác, quá nhớ anh rồi.

Vừa nhìn thấy Chu Yến Thanh, tôi liền chạy thẳng đến, suýt chút nữa lại nhào vào lòng anh như trước đây.

"Nhớ anh c.h.ế.t đi được chú nhỏ."

Chu Yến Thanh chủ động dang tay ôm tôi một cái, cũng không nhịn được cười: "Giống như trẻ con vậy."

Tôi bĩu môi:

"Chẳng phải anh coi em là trẻ con sao."

Chu Yến Thanh không cãi lại được tôi, đành nhận lấy vali của tôi, giục tôi mau lên xe.

Trên đường về nhà, tôi vẫn luôn trò chuyện trong nhóm chat của phòng.

Bọn họ đang lên kế hoạch đi du lịch vài ngày trong kỳ nghỉ, cứ thảo luận không ngừng trong nhóm.

Chu Yến Thanh nhìn tôi một cái: "Anh đã đặt vé rồi, đến lúc đó đưa em đi..."

Tôi hoàn hồn, "Á" một tiếng.

"Chú nhỏ, anh vừa nói gì vậy?"

Chu Yến Thanh hỏi tôi: "Nói chuyện gì mà vui thế?"

Tôi cười hì hì, nhân tiện kể chuyện đi du lịch với mấy đứa bạn cùng phòng cho anh nghe.

Sau đó lại nhớ ra câu Chu Yến Thanh vừa nói dở.

"Chú nhỏ anh vừa nói gì vậy?"

Chu Yến Thanh mím môi lắc đầu: "Không có gì, các em chơi vui vẻ nhé."

Tôi gật đầu lia lịa: "Vâng!"

Nói đi là đi, ngày thứ ba sau khi về nhà, tôi đã xách vali chạy.

Đến khách sạn, tôi nằm trên giường nghỉ ngơi.

Video call của Chu Yến Thanh gọi đến: "Đến khách sạn rồi?"

"Ừm." Tôi nằm trên giường nói chuyện với anh.

Một lúc sau Lý Minh vào, cậu ta nằm xuống bên cạnh tôi, giơ điện thoại cho tôi xem.

"Này Tống Khâm, bọn họ nói..."

Nói được nửa câu, cậu ta mới phát hiện tôi đang gọi video.

Cậu ta là người dễ thân thiết, nhiệt tình chào hỏi Chu Yến Thanh.

Chu Yến Thanh nhìn Lý Minh bên cạnh tôi, gật đầu.

Thấy tôi đang bận, Lý Minh đi trước: "Được rồi, không làm phiền nữa, lát nữa tao lại tìm mày."

Chu Yến Thanh im lặng hai giây, đột nhiên hỏi:

"Em ngủ với cậu ta sao?"

Tôi chớp mắt: "Không, bọn em đặt phòng suite, có vài phòng lận."

Nếu là trước đây tôi chắc chắn sẽ lại theo đuổi anh hỏi anh có phải rất để tâm không.

Nhưng bây giờ tôi không nói gì, chỉ giải thích một chút.

"Ừm, chơi vui vẻ nhé."

"Vâng."

 

 

back top