Khi tôi về đến nhà, đã là hơn mười giờ tối.
Chú Vương đã đến thăm anh vài lần, nhưng anh ta đều cố chấp.
Cũng không biết anh ta bị làm sao.
Dù sao với thân phận hiện tại của anh ta, ai còn dám chuốc rượu anh ta.
Trong nhà không bật đèn, tối om.
Tôi mò mẫm bật đèn lên thì thấy Chu Yến Thanh đang nằm trên sô pha.
Anh nhắm mắt, không biết là ngủ say hay là đau đến bất tỉnh.
Tôi đi đến, ngồi xổm bên cạnh sô pha khẽ gọi anh.
"Chu Yến Thanh?"
Tôi sờ vào mặt anh, hơi nóng.
Lo lắng anh bị sốt, tôi lay mạnh anh, gọi anh dậy.
"Anh đừng ngủ vội, dậy đo nhiệt độ, uống thuốc rồi hẵng ngủ."
Chu Yến Thanh mở mắt ngây ngốc nhìn tôi, sắc mặt cũng trắng bệch.
Tôi chưa bao giờ thấy anh yếu đuối như vậy, thương xót vô cùng.
Tôi đỡ anh ngồi dậy, trong miệng không kìm được cằn nhằn:
"Ai chọc giận anh như vậy, đến mức phải uống nhiều rượu thế? Chẳng phải anh biết mình có bệnh dạ dày sao?"
Chu Yến Thanh tựa vào tôi, nhận lấy nhiệt kế tôi đưa.
"Sao em lại về rồi?"
Tôi lấy chăn mỏng đắp cho anh: "Không về, anh đau đến c.h.ế.t luôn cho rồi."
Chu Yến Thanh không nói gì, tôi coi như anh vẫn còn khó chịu.
Tôi đứng dậy định đi nấu nước mật ong cho anh.
Chu Yến Thanh lại nắm lấy cổ tay tôi.
"Sao thế?"
Anh há miệng, vài giây sau mới nói: "Đau dạ dày."
Tôi nhíu mày ngồi xuống, tay nhẹ nhàng xoa cho anh.
Trước đây khi anh đi xã giao uống say, tôi cũng xoa bóp cho anh như vậy.
Có lẽ vì tác dụng của rượu, Chu Yến Thanh không còn bài xích sự gần gũi của tôi nữa.
Một lúc sau, thấy sắc mặt anh khá hơn, tôi mới nói:
"Anh nghỉ ngơi một chút, đừng ngủ vội, em đi nấu nước mật ong cho anh, sau đó uống thuốc rồi hẵng nghỉ ngơi."
Chu Yến Thanh gật đầu: "Ừm."
Đợi mọi thứ xong xuôi đã rất muộn rồi.
Tôi đuổi anh về phòng, đắp chăn cho anh.
"Anh mau nghỉ ngơi cho khỏe đi, đúng là không coi trọng sức khỏe của bản thân chút nào."
Cơn buồn ngủ ập đến, tôi cũng muốn về phòng nghỉ ngơi.
Chu Yến Thanh gọi tôi lại.
"Em... khi nào về trường?"
Cơn buồn ngủ của tôi tan biến, quay người lại nhìn anh với vẻ khó tin.
Hợp lại là tôi bận trước bận sau chăm sóc anh, anh lại chỉ quan tâm tôi khi nào về trường.
Tôi ở trước mặt anh làm anh khó chịu đúng không?
Nhưng thấy anh vẫn còn bệnh, sắc mặt cũng rất tệ, tôi không thể nào nổi nóng được.
Tôi nhìn anh với vẻ mặt khó ở, một hơi nghẹn lại không thể nào nuốt xuống được.
"Mai em đi."
Nói xong cũng không thèm để ý đến anh, đóng cửa lại rồi bỏ đi.