CHÚ NHỎ, EM THÍCH ANH

Chương 3

Về đến khách sạn, Chu Yến Thanh lại ra ngoài một chuyến.

Khi trở về, tay anh xách một cái túi.

Anh vẫy tay với tôi: "Ngồi lại đây."

Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh.

Anh lấy thuốc mỡ từ trong túi ra, ra hiệu cho tôi đưa tay.

Tôi đưa bàn tay phải bị bỏng ra.

Anh cẩn thận bôi thuốc cho tôi, ngón tay anh lướt qua lòng bàn tay tôi.

Tôi nhìn hàng mi anh rũ xuống, bất giác ghé sát lại.

Môi tôi vừa chạm vào mắt anh, Chu Yến Thanh đã tránh đi.

Anh đẩy tôi ra, giống hệt như cái đêm ba tháng trước.

Sau khi tham gia lễ tốt nghiệp, tôi đặc biệt hưng phấn.

Chu Yến Thanh đã xin nghỉ cả ngày để ở bên tôi.

Đêm đó tôi uống hơi say.

Chu Yến Thanh hỏi tôi muốn món quà tốt nghiệp gì.

Tôi ngây ngốc nhìn thẳng vào mắt anh, không kiềm được ôm chầm lấy anh: "Chú nhỏ, em muốn gì anh cũng cho em sao?"

Chu Yến Thanh ôm lại tôi, nói tôi là tên say xỉn.

"Tất nhiên, em muốn gì, chú nhỏ cũng cho em."

Ý nghĩ chôn sâu trong lòng tôi lúc này hoàn toàn bùng nổ.

Tôi ngồi thẳng dậy, ôm lấy mặt anh.

Nhìn mãi rồi tôi hôn lên.

Khoảnh khắc môi chạm môi, Chu Yến Thanh đã đẩy tôi ra.

Tôi ngã ngồi trên sô pha: "Chú nhỏ, em thích anh, em muốn anh có được không?"

Chu Yến Thanh đột ngột đứng dậy.

Vẻ mặt anh căng thẳng, tay siết lại thành nắm đấm, run rẩy không kiểm soát được.

"Tống Khâm, em say rồi."

Tôi liều mạng lắc đầu: "Không phải, em không say, em thích anh, là loại thích muốn ở bên anh..."

Tôi muốn nắm tay anh, nhưng anh lại tránh đi.

Tim tôi đau nhói, nhưng Chu Yến Thanh sẽ không dỗ dành tôi như trước nữa.

Anh đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng, nói rằng những tình cảm này chỉ là ảo giác của tôi, là tôi không phân biệt được giữa dựa dẫm và thích.

Cùng một câu nói, tôi đã nghe hai lần.

Tôi cảm thấy cơn đau ở lòng bàn tay cũng lan đến lồng ngực.

"Em phân biệt được, Chu Yến Thanh, em không phải trẻ con, em phân biệt được đâu là thích."

Nhưng Chu Yến Thanh nói một là một, hai là hai, đối với tôi cũng vậy.

Anh đặt thuốc mỡ sang một bên, đứng dậy muốn rời đi.

Tôi cảm thấy hơi nghẹt thở, nặn ra một nụ cười xấu xí.

"Chu Yến Thanh, em sẽ không có phản ứng với người em không thích đâu."

Bước chân Chu Yến Thanh khựng lại, nhưng anh không dừng lại mà rời đi.

Gần như cả đêm đó tôi không ngủ, sáng hôm sau với đôi mắt gấu trúc đi gặp Chu Yến Thanh.

Anh không hỏi nhiều, lái xe đưa tôi về trường.

Khi xe dừng lại, tôi nhận ra chúng tôi lại sắp phải chia xa.

Tôi không nhúc nhích, chỉ muốn ở lại với anh thêm một chút.

Chu Yến Thanh cũng không hối thúc tôi, anh tựa lưng vào ghế.

"Tống Khâm, bố mẹ em qua đời, anh được họ nhờ cậy nuôi nấng em lớn. Em gọi anh một tiếng chú nhỏ, anh chính là người lớn trong nhà của em."

"Anh không muốn em lãng phí thời gian vào anh, anh lớn hơn em mười tuổi, em có điều kiện tốt hơn để nhìn ngắm những người khác."

Tôi im lặng, ngầm phản đối anh.

Cuối cùng Chu Yến Thanh nói:

"Đi đi, anh cũng phải đi rồi."

 

 

back top