“Bố…”
Tôi sờ mặt mình, nhìn Trì Thái An xuất hiện trong gương.
Trì Thái An nhìn tôi, giọng điệu không thể dịu dàng hơn:
“Gia Gia, con vừa khỏi bệnh, nghỉ ngơi thêm chút đi.”
– Giờ phút này, nếu tôi không phải Trì Gia mà là Đới Gia Bảo, e rằng Trì Thái An sẽ chỉ nói với tôi:
“Về nhà nhanh đi, đừng lây bệnh cho con trai tôi.”
Tôi có chút chua xót, hít hít mũi.
Trì Thái An, giờ thì hay rồi, cuối cùng tôi cũng trở thành đứa con mà anh nâng niu trong lòng bàn tay.
Để xem tôi sẽ, chọc tức anh đến mức nào.
“Bố ơi, con quên mật khẩu thẻ ngân hàng rồi.” Tôi đột nhiên ôm lấy Trì Thái An trước gương.
Trì Thái An vỗ vỗ tay tôi, cưng chiều nói:
“Là sinh nhật của chính con.”
Mắt tôi đảo một vòng, cười hì hì: “Vậy để con đố bố nhé, sinh nhật con là ngày tháng nào?”
“Mười bảy tháng sáu.”
Tôi hài lòng gật đầu, rồi nói tiếp:
“Bố ơi, bố có biết vừa nãy con mơ thấy ai không?”
“Ai?”
“Đới Gia Bảo.”
“….” Sắc mặt Trì Thái An quả nhiên thay đổi. Anh ta im lặng một lúc lâu mới nói, “Đừng nhắc đến cậu ta nữa. Cậu ta đã đi được nửa năm rồi.”
Hành động của tôi khựng lại, sự hận thù đối với hai cha con họ lại tăng thêm một phần.
Thì ra mạng sống của tôi, trong miệng anh ta, chỉ là một câu “đừng nhắc đến”.
Tôi lập tức mất hết hứng thú trêu chọc Trì Thái An, nhưng lại nảy ra ý đồ xấu với tiền của nhà anh ta.
Lướt xem điện thoại của Trì Gia, quả nhiên, trong danh bạ có rất nhiều trai xinh gái đẹp, ba nam một nữ được ghim ở đầu. Tôi chọn một người đẹp trai nhất trong số đó, nhắn tin cho cậu ta.
“Bé yêu, tối nay gặp không?”
Bên kia trả lời ngay lập tức:
“Được thôi ông xã~ Chúng ta vẫn đến khách sạn quen thuộc đó chứ?”
Tôi sững sờ, mặt đỏ tim đập mà trả lời lại:
“Khách sạn nào?”
Bên kia gửi đến một định vị.
Khách sạn này một đêm bảy nghìn tệ, không thể đặt trên Meituan, phải gọi điện thoại đặt, phiền phức c.h.ế.t đi được.
Tôi cắn răng đặt hai đêm, một vạn bốn nghìn tệ cứ thế bay mất.
– Thật sướng.
Khi tôi mặc đồ hàng hiệu, đeo kính râm, ngậm t.h.u.ố.c lá lái chiếc Lamborghini, đột nhiên cảm thấy thế giới này thật tươi đẹp.
Khi dừng đèn đỏ, tôi phát hiện trong rãnh cửa xe có một chiếc đồng hồ.
Là chiếc đồng hồ tôi đã tiết kiệm tiền cả năm trời để mua tặng Trì Thái An, giờ nó bị vứt ở đó như một món rác rưởi.
Tim tôi đột nhiên nhói đau, tôi đau lòng cho Đới Gia Bảo ở kiếp trước, nghèo khổ và hèn mọn như hạt bụi.
– Đới Gia Bảo, sau này sẽ không còn phải sống những ngày tháng khổ sở như vậy nữa.