CHỈ VÌ LÀ BETA NÊN KHÔNG ĐƯỢC À ?

Chap 57

CHƯƠNG 57: NGƯỜI SAU QUAY NGỰA (Người đến sau quay đầu ngựa)

“Chủ nhân mỗi ngày thích nhất làm sự tình chính là ngẩn người (phát ngốc), hắn có thể một mình ngồi trên sô pha một buổi tối rồi lại đi làm. Hắn không thích nấu cơm, ngày thường liền ăn một ít đồ ăn tiện lợi (bớt việc).”

Phi thuyền đã bay hai ngày một đêm, hai ngày này cái tiểu đồ chơi (tiểu ngoạn ý nhi) này liền vẫn luôn lải nhải (bô bô) nói, không ai hỏi hắn cũng nói hăng say.

“Ngươi là dẫn ta đi tìm chủ nhân sao?” Tháp Y Mễ Á chớp mắt, xuyên thấu qua cửa sổ thuyền nhìn ra bên ngoài, bên ngoài vừa đen vừa tĩnh, ngẫu nhiên đi ngang qua hai ba viên tinh thể sáng lên.

“Chủ nhân thấy ta sẽ vui vẻ sao?”

Kỷ Diệu Minh nghe cái tiểu đồ chơi này sắp lật hết (phiên cái đế hướng lên trời) gốc gác (gốc gác) chủ nhân nhà hắn, khép lại sách giải trí trong tay nói với hắn: “Ngươi thấy hắn sẽ vui vẻ sao?”

“Đương nhiên a!”

“Thì hắn cũng như vậy.”

Nghe vậy, tiểu cầu trên mặt đất lăn ba cái, không đợi cao hứng đã đời (đã ghiền), lại nghe thấy: “Nhưng thực đáng tiếc, hắn không ở nơi ngươi muốn đi.”

Tháp Y Mễ Á: “......”

Hắn ghét cái vị khách nhân này.

“Hừ, cũng không biết chủ nhân vì cái gì muốn đem ngươi dán ở trên tường.”

Kỷ Diệu Minh sửng sốt: “Trên tường? Tường gì?”

Lúc hắn đi cơ bản đều nhìn khắp nơi (cái biến), nào có cái gì ảnh chân dung (đầu to chiếu) hay cái gì ảnh chụp của hắn.

Tháp Y Mễ Á lại không hề để ý đến hắn, ục ục lăn vào gầm giường tự mình đi chơi.

Suy nghĩ lại, Kỷ Diệu Minh lại nghĩ hai giây: Cái Tháp Y Mễ Á này khả năng vẫn là một tay giỏi nói dối trơ trẽn (trợn mắt nói dối hảo thủ).

Một ngày sau, phi thuyền đến tinh Phỉ Nhĩ Khắc Bạch. Mang theo (sủy) hình cầu trở lại căn cứ, hai bên đại môn đứng đầy người ngay ngắn thẳng tắp (chỉnh chỉnh tề tề), ánh mắt Kỷ Diệu Minh quét qua, nhẹ nhàng gật đầu.

“Đều thích nghi thế nào?”

“Rất tốt!”

Bởi vì trận chiến sự khẩn cấp hai tháng rưỡi trước, tân binh lẽ ra phải trình báo huấn luyện lại hai tháng trước mới vào vị trí (vào chỗ). Lại bởi vì tổng bộ cùng Kỷ Độ Phong bên kia đủ loại sự tình, hắn còn chưa có xem xét lứa (phê) người mới này đàng hoàng.

“Được, vất vả rồi. Trước giải tán đi, mười phút sau trường bắn tập hợp.”

Ngước mắt nhìn về phía căn cứ huấn luyện, chỉ thấy một cái đầu hai cái đầu... Không đếm được bao nhiêu người đang thăm dò nhìn ngó (thăm dò nhìn xung quanh), trên mặt tất cả đều là vẻ hài hước, giống như trên trán đều có khắc mấy cái chữ to: Có trò hay để xem.

Kỷ Diệu Minh trước đem tiểu cầu để ở văn phòng, dặn dò hắn không cần chạy lung tung.

“... Thật nhiều người, Tháp Y Mễ Á thật sự sẽ không bị bắt đi sao?”

Quỳ ngồi xổm trên mặt đất Kỷ Diệu Minh giơ tay sờ sờ đỉnh đầu hắn, thầm nghĩ thứ này nhát gan (lá gan tiểu) như vậy, cùng chủ nhân hắn nhưng hoàn toàn không giống nhau.

“Sẽ không, lát nữa mang ngươi trở về xem nơi chủ nhân ngươi gần đây ở.”


-

Mười phút sau, trường bắn.

Kỷ Diệu Minh cùng Lục Tư Ân đứng ở trên đất trống, mặt hướng về 68 vị binh lính được chọn lọc ưu tú cùng Thái dương nhiệt tình dào dạt, ra hiệu bia ngắm bên cạnh.

“Trong mười phát có tám phát mười điểm trở lên, trong phạm vi đạo đức luân lý, mặc kệ yêu cầu gì Kỷ Trưởng Quan các ngươi đều có thể giúp các ngươi thực hiện.”

Ý chí chiến đấu lập tức bị nhóm lên, các tân binh đều vội vàng chọn súng ống vừa tay, hoạt động bả vai nóng lòng muốn thử.

“Làm là xong rồi!”

“Tới tới làm những lão già (lão gia hỏa) chúng ta đây xem xem người trẻ tuổi năm nay thế nào!”

Phần (phân đoạn) thư giãn mỗi năm một lần, những lão đại (lão bánh quẩy) kia sao có thể bỏ lỡ? Này không, ngay cả Nhung Khâu một đoàn (một hàng) cũng bị Tiểu Ngũ bọn họ lôi kéo mà kéo lại đây.

“Nhắc một chút! Kỷ lục cao nhất khoảng cách mục tiêu này là bảy phát hồng tâm!”

“Năm nay có thể năm phát trúng liền rất siêu (ngưu).”

“Không biết, xem xong sẽ biết, lứa (phê) này tố chất đều không tồi.”

Trường bắn lập tức náo nhiệt rực lửa lên. Ngay cả Kỷ Diệu Minh, trong mắt bọn họ cũng không còn vẻ người sống chớ gần cùng nghiêm túc như ngày thường, thậm chí có người dám trực tiếp đi lên bắt chuyện (đáp lời) với hắn.

“Này Đội Trưởng, khẩu súng trước đó anh đưa Ôn Lão Sư đường đạn là lệch (oai) đi?”

Kỷ Diệu Minh gật gật đầu.

Người nọ rõ ràng sửng sốt: “Má ơi (Ngọa tào), kia cậu ấy cầm khẩu súng lục cũ kia đánh bảy điểm (hoàn)? Kỹ Sư Cơ Khí? Còn mẹ nó là một tay mơ (tay mới)?”

Lục Tư Ân nghẹn cười bên cạnh nhìn không được, chen vào giữa hai người nhướng mày: “Tôi không nói với các cậu qua sao?”

“À?” Người nọ còn đang trong kinh ngạc.

“Thiên tài bắn tỉa Liên minh, các cậu biết chứ.”

“Cái này ai không biết a? Vừa ra tới liền phá vỡ kỷ lục, hiện tại còn chiếm bảng đâu! Bất quá sau này nghe nói vào Bộ đội Thứ Nhất sau, liền không có gì tin tức, gọi là gì ấy nhỉ?”

Người nọ chống cằm suy nghĩ hai giây: “Nga đúng, Ôn Khải! Ôn......”

Lục Tư Ân cười gật gật đầu.

“Má ơi......” Người nọ ngớ người (ngơ ngác) xoay người, “Nguyên lai không phải trùng tên a...”

Hắn lẩm bẩm (niệm) trong miệng, đầu óc còn chưa tiêu hóa kịp (chuyển qua cong tới), thế cho nên cũng chưa nhận ra hắn cùng hai vị kia nói xong lời nói sau, đám xem náo nhiệt kia thế nhưng lặng ngắt như tờ.

“Không phải, Ôn Khải chính là Ôn Khải a!!”

“Người thật (Bản nhân) á?!”

“Không phải sao không ai nói với tôi a? Hắn hiện tại đi rồi mới nói với tôi, này không phải muốn mạng tôi sao? Tiểu đội bắn tỉa chúng tôi mỗi lần ra nhiệm vụ còn phải hướng về phía tên cậu ấy bái ba bái a!”

“Trời đất ơi (Ta dựa), tôi không thể tiếp thu ——”

“Tôi cũng thế!! A —— Ôn Lão Sư ——”

Trong khoảng thời gian ngắn tiếng khóc sói gào, rối loạn, đám tay già đời mới vừa còn chờ xem trò cười tân binh, hiện tại đều chìm trong hối hận vì khó khăn lắm trúng số, lại phát hiện đã sớm hết hạn.

Trừ bỏ ba vị kia dựa ở trên cây nhìn ngó khắp nơi (khắp nơi nhìn xung quanh) chẳng hiểu rõ cái gì, là tổ hậu cần.

Kỷ Diệu Minh ngẩng đầu đỡ trán, cười nói: “Được rồi, sắp bắt đầu rồi.”

Không lâu sau 30 vị luyện xong, trình độ đều cùng năm ngoái xấp xỉ (không sai biệt lắm), không có bắn trượt bia, điểm số (hoàn số) bình quân đều ở 7.8 khoảng (tả hữu).

“Tiểu đội bắn tỉa, Quyền Mặc.”

Kỷ Diệu Minh gật gật đầu.

Mọi người xem diễn đều ngáp (đánh lên ngáp), chuyện vừa rồi dội gáo nước lạnh (tưới đến lạnh thấu tim) vào nhiệt tình của bọn họ, nhưng theo lẽ thường đã tới thì phải xem hết (tới đều tới lý niệm), chính là muốn xem xong rồi lại đi.

Vốn tưởng cậu trai trắng trẻo (tiểu bạch kiểm) này cũng không khác biệt lắm so với những người trước, nhưng là ——

“... Má ơi.”

“Quái vật tân nhân từ đâu tới?”

Ba phát đạn đi xuống, trúng ngay hồng tâm.

Không chỉ có như thế, bảy phát đi xuống, vẫn như cũ vững vàng hồng tâm, trừ bỏ phát cuối cùng lúc sát vạch mười điểm, được cái 9.8.

Cái này ngay cả Kỷ Diệu Minh cũng vỗ tay.

Liên minh chính là như vậy, chưa bao giờ thiếu người có thiên phú, nếu thiếu, kia khẳng định là còn chưa có bị phát hiện.

“Kỷ Trưởng Quan, như vậy được không?”

Tóc đen nhánh của thiếu niên bị mồ hôi (hãn) thấm ướt, một đôi con ngươi màu nâu sẫm (cọ nâu) lại rực rỡ lấp lánh.

Kỷ Diệu Minh nói: “Vô cùng (Phi thường) được.”

“Kia tôi hy vọng có thể ——”

Mọi người đều nín thở, xem người thanh niên này có thể nói ra nguyện vọng kinh thiên động địa gì. Rốt cuộc nói khoa trương, thực hiện vượt qua giai cấp kia đều không phải chuyện gì.

“Tôi muốn có một cơ hội có thể cùng Ôn Học Trưởng cùng nhau ăn cơm.”

Mặt Kỷ Diệu Minh lập tức sầm xuống (gục xuống dưới).

“À Ôn Học Trưởng là chỉ Ôn Khải, liền vị mà các ngài vừa rồi thảo luận. Hắn là thần tượng của tôi.” Nói Quyền Mặc mặt đỏ lên, “Đây là nguyện vọng của tôi, làm ơn Kỷ Trưởng Quan!”

Kỷ Diệu Minh: “......”

Nhìn vẻ mặt đen sì (hắc) của hắn, Lục Tư Ân ở bên cạnh thiếu chút nữa cười nghiêng ngả (cười qua đi).

Cái gì gọi là vác đá ném chân mình? Cái gì gọi là nhảy Disco trong bãi mìn (lôi khu nhảy Disco)?

Hai cái này đều là!


-

Ôn Khải bị cuồng phong đánh thức (bừng tỉnh) từ trong mộng.

Mây đen dày đặc (ô áp áp) lại thấp lại trầm. Rõ ràng là ban ngày, trên thị giác lại như là đêm tối sắp buông xuống. Bật (ấn khai) đèn ngủ đầu giường, cậu dẫm lên dép lê đi xuống lầu, đem khăn trải giường phơi (lượng) ở cửa nửa khô nửa ướt thu vào sau, xuyên thấu qua cửa sổ lầu hai ngắm nhìn sóng biển mãnh liệt.

Thật tốt, cái thời tiết này thích hợp ngủ sao!

Bờ biển thời tiết cực đoan thực vắng vẻ (không), ngay cả những cái đó lều trại ô che nắng đều dỡ bỏ (triệt) gần hết (thất thất bát bát). Trang Thừa Thư cũng không có bóng dáng (ảnh), hôm qua nhắn lại với hắn nói cảm mạo phát sốt nằm trên giường ở nhà, hôm nay chết cũng không ra khỏi cửa.

Ôn Khải tỏ vẻ thông cảm (lý giải), rốt cuộc thời tiết hôm nay lại là gió lại là mưa, đều sợ đi ra ngoài bị giày vò (chà đạp đạp hư) không chút lưu tình.

Hửm?

Ôn Khải đem mặt áp sát cửa sổ, bên ngoài mưa so với vừa rồi muốn nhỏ một ít, nhưng trong màn mưa hắn vẫn là loáng thoáng nhìn thấy một bóng người, không biết người này từ nơi nào xuất hiện (toát ra) tới, lại thấy hắn tại chỗ xoay hai vòng sau, thế nhưng liền một cái ô che nắng không bị gió quật bay, nằm ở trên cái ghế bãi cát kia.

Ôn Khải: “... Kẻ lập dị (quái nhân) từ đâu tới.”

Hắn nhìn vị trí cái dù kia, gọi (bát thông) điện thoại Trang Thừa Thư. Âm bận đô đô hai tiếng sau bên kia lập tức liền nhấc máy (tiếp nghe).

“Alo? Vị nào?”

Giọng mũi trước sau quấn lấy nhau (đoàn ở bên nhau), Ôn Khải lúc này mới ý thức được Trang Thừa Thư bệnh đến rất nặng.

“Là tôi, Ôn Khải.” Nhưng bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn, “Hôm qua cậu dọn hàng (thu quán) thời điểm có tháo dù không? Tôi xem trên bờ cát sao còn có một cái?”

“À? Tôi không tháo sao? Tôi tháo rồi... Tôi không biết, tôi hiện tại đầu óc cùng đã chết giống nhau.” Hắn ho khan hai tiếng, “Không sao, cùng lắm thì bỏ, bay đi được.”

Vấn đề là hiện tại hình như... Có khách hàng đến?

“Có người ở phía dưới cái dù kia nằm.”

“Cái gì?... Nơi nào có nước dùng (nước lèo)? Có nước dùng thời tiết này cũng không thể đi mua a, tôi nghe bên ngoài gió này còn ——”

Ôn Khải cầm di động đợi hai phút, rốt cuộc chờ đến tiếng ngáy bên kia.

Ôn Khải: “......”

Thôi, lát nữa gió bớt một chút cậu nấu chút canh gà qua đó xem hắn đi.

Bên ngoài mưa lại lần nữa lớn lên, nhưng người kia mặc cho cái dù trên đầu gào thét, cũng không hề có ý tứ đứng dậy rời đi.

Cái dù này lại là của Trang Thừa Thư, nếu là xảy ra chuyện......

Chậc.

Ôn Khải cầm lấy dù ở cửa, suy nghĩ hai giây lại trở về buông, cầm kiện áo mưa mặc (tròng lên) vào rồi ra cửa.

Mưa, mưa bốn phương tám hướng đập (nện) vào mặt Ôn Khải. Cậu mỗi tiến về phía trước một bước đi, liền cảm giác như là bị người dùng viên đạn cao su đánh vô số lần trên mặt.

Đau muốn chết!

Rốt cuộc, hắn đi vào dưới dù, tháo xuống mũ, run rẩy mái tóc sớm đã ướt đẫm, vừa run vừa nói: “Du khách ngài (ngài) hảo, hôm nay bởi vì nguyên nhân thời tiết tạm thời nghỉ ngơi, thời tiết ác liệt xin đừng nán lại (đậu) ở chỗ này......”

Người nọ xoay đầu, Ôn Khải lui về phía sau một bước. Mũ bay tán loạn trong mưa. Nước mưa theo lông mi rơi xuống, hắn khó có thể tin nhìn người trên ghế.

“Sao lại là ngươi?”

back top