CHƯƠNG 52: ĐI TÙY PHẦN TỬ
Kỷ Diệu Minh tỉnh lại, ánh mắt chậm rãi ngắm nhìn, thẳng đến thanh minh như thường. Bên giường lạnh lẽo, không hề có hơi người. Nhìn chằm chằm đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gối đầu, hắn ngửi thấy mùi tin tức tố thuộc về hắn khắp căn phòng, đột nhiên, đồng tử co lại (sậu súc) trực tiếp từ trên giường bật dậy (bắn ra lên), thân thể trần trụi đẩy ra từng cánh cửa... Không có... Không có......
Lại là như vậy.
Nghiêng đầu trông thấy gương trong phòng rửa mặt, nhìn kỹ, hắn đôi tay chống trên bệ rửa mặt, nhẹ nghiêng đầu, lộ ra phần da giao giới giữa mặt bên và mặt sau cổ ——
Đang tới gần tuyến thể Alpha chỉ thấy một cái dấu răng có chút thâm, nhưng lại cũng không có chảy ra tơ máu khảm ở nơi đó.
Hiện tại đều có chút cạn (thiển).
Không được.
Lao ra phòng rửa mặt, tùy tay xé (xả) hai kiện vải (bố) liền phải ra cửa tìm người. Đi ngang qua phòng khách, nói trùng hợp cũng trùng hợp, chiếc di động không biết từ lúc nào rơi xuống sàn nhà phòng khách sáng hai lần.
Ôn Khải: Tôi có việc gấp về trước Hải Lai Đặc tinh, đơn xin nghỉ phép cùng đơn xin đã đệ trình, mong phê duyệt.
Kỷ Diệu Minh nhìn thời gian.
Nguyên lai đều đã hai giờ trước kia.
Cùng lúc đó, Lục Tư Ân ngồi ở trong văn phòng. Tay trái anh ta tiếp điện thoại, tay phải phê văn kiện, ngẫu nhiên còn ngước mắt nhìn xem người theo dõi khóa trong phòng ngủ gần hai mươi ngày......
Bận đến quả thực muốn chết!
Ai????
Chỉ thấy hình ảnh vạn năm bất biến đột nhiên, cửa mở. Theo cửa mở, ngay sau đó bước ra một vị tuấn tú lịch sự, khí chất ổn trọng người.
Hai hàng thanh lệ đột nhiên từ trong mắt quầng thâm tràn mi mà ra (chảy ra).
Kỷ Diệu Minh khôi phục! Căn cứ bọn họ với tiền đề không tổn thất một hoa một cỏ nào đã khôi phục!!!
“Hứa bác sĩ —— Hứa bác sĩ!!! Anh chẳng lẽ là thần y tới đi!!”
Một cuộn giấy vệ sinh từ phía giường bay về phía anh ta, Lục Tư Ân nghiêng đầu tránh thoát. Hứa Hoành Thâm túm hạ bịt mắt tiểu miêu (cat eye mask) của mình, nhíu mày hừ gào vài câu.
“Trời sập hay là căn cứ làm Kỷ Diệu Minh hủy đi, cậu kêu lớn như vậy động tĩnh làm gì?” Anh ta một lần nữa nằm trở về lại trở mình cuộn chân, “Hắn bạo tẩu lại kêu tôi, kim tiêm kia của tôi to như ngón trỏ cậu, tôi muốn ngủ thêm một lát nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Lục Tư Ân tưởng tượng một chút cái loại ống tiêm trình độ kia......
Sẽ chết đi.
Anh ta giật giật khóe miệng, ngay sau đó lại nói: “Không phải, Kỷ Diệu Minh tốt rồi, khôi phục với tiền đề không bạo tẩu.”
“Khôi phục cũng đừng gọi tôi, chờ hắn khi nào......” Hứa Hoành Thâm đột nhiên mở mắt ra, ngay sau đó một cái cá chép lộn mình đứng dậy, “Cái gì?!!”
Anh ta hai lời chưa nói chạy đến trước mặt Lục Tư Ân xem hình ảnh, đáng tiếc chỉ có thấy một cái hàng hiên vắng vẻ, cùng cửa kín kẽ.
Lục Tư Ân hậm hực nửa tháng, tâm tình đón mặt trời rực rỡ thiên, anh ta rốt cuộc không cần không ăn không uống mỗi ngày chỉ ngủ bốn giờ tới khai những cái đó phá sẽ cùng xem những cái đó công văn văn kiện ha ha ha ha ha!!
Anh ta một chân đá văng cửa phòng thủ tịch chấp hành quan.
“Chúc mừng Kỷ trưởng quan thành công chiến thắng bệnh ma, trợ thủ đắc lực anh đặc tới đưa lên đại lễ, văn kiện chưa phê duyệt ngày mai ngày hết hạn một trăm tam......” Anh ta bay nhanh nháy mắt thấy hướng người ngồi trên ghế, lại từ lúc hắn vào cửa liền chẳng hề ngẩng đầu nhìn người kia.
Đổi làm ngày thường chỉ việc đá cửa đi vào cũng đã có thể bị ném đi huấn luyện dã ngoại.
...... Hơn nữa.
Bưng công văn nặng trĩu, Lục Tư Ân theo bản năng hướng sau mãnh lui vài bước.
Hai thanh trường đao ánh ngân quang lạnh băng trước ngực Kỷ Diệu Minh... Hơn nữa hắn còn say đắm nhìn chúng nó qua lại, ngẫu nhiên còn hướng về phía chính hắn cổ khoa tay múa chân......
Này...
Người này tốt hay vẫn là không tốt?
“Kỷ đội trưởng?” Lục Tư Ân thử thăm dò.
“Tôi đang suy nghĩ.”
Thanh âm trầm thấp ổn định truyền đến, Lục Tư Ân hướng về phía hắn đầu đi nghi hoặc tầm mắt. Chỉ thấy Kỷ Diệu Minh thanh đao lật mặt, lưỡi đao lạnh lẽo đến sắc bén (lãnh đến phát tà), cảm giác giây tiếp theo là có thể chém tới trên cổ hắn.
“Bị chết sạch sẽ nhanh gọn cũng không phải một việc dễ dàng.” Kỷ Diệu Minh thở dài, thanh đao thu hồi tới, rốt cuộc ngước mắt làm hắn tiến lên đây.
“Gần nhất vất vả.” Kỷ Diệu Minh tiếp nhận một cái báo cáo liền bắt đầu phê.
“Còn hảo, lần này trừ bỏ ngươi đánh xuyên qua kia tám phiến môn không có tổn thất gì khác.”
Lục Tư Ân giật giật khóe miệng, trong lòng đau đến thực.
Liền như vậy một phiến môn, giá trị chế tạo 800 vạn Già Lạp Cái, người này một lần liền cho hắn làm tám cái......
Tám a!!!
Rõ ràng tường căn cứ mới tương đương với tác dụng năm phiến môn, trực tiếp chùy tường đi ra ngoài không thể so cái này nhẹ nhàng nhiều? Còn tiện nghi......
“Vất vả, xử lý xong cho ngươi nghỉ phép ba ngày (phóng ba ngày giả).” Kỷ Diệu Minh trong chớp mắt đã xử lý bảy tám phần, “Chiều nay liền có thể bắt đầu.”
Lục Tư Ân nhưng thật ra không hiếm lạ kỳ nghỉ.
Anh ta khuỷu tay hướng trên bàn một xử, Kỷ Diệu Minh liếc mắt một cái, không hề nghĩ ngợi dùng bút cho hắn đánh tiếp.
“Có chuyện nói thẳng.” Kỷ Diệu Minh nói.
“Thật cũng không phải cái gì chuyện quan trọng.” Lục Tư Ân đứng thẳng thân, “Muốn hỏi một chút ngươi như thế nào ai quá dễ cảm kỳ, cầu lấy một chút kinh nghiệm.”
“Tiếp theo cái vấn đề.”
Lục Tư Ân nóng nảy: “Đừng a! Tôi dựa tôi mỗi năm lúc này đều phải đã chết, nơi Hứa bác sĩ đó có phải hay không có cái gì đặc hiệu dược? Ân?”
Kỷ Diệu Minh buông bút trong tay, hai tay đan xen vẻ mặt âm trầm nhìn người: “Làm cậu tra tiến độ kiện việc tang lễ Phỉ Nhĩ Khắc thế nào?” Ngay sau đó lại nhìn mắt biểu, “Vừa lúc hai giờ sau còn có một phi thuyền bay đi ngục giam tinh tế, cho cậu đính một trương?”
“Đừng!!!”
Lục Tư Ân đôi tay thoái thác: “Tôi mới không nghĩ đi cái kia cực âm nơi, quỷ đi đều đến độ tam run.”
Nói xong hắn lại từ vừa rồi kia một chồng lấy ra một trương tranh vẽ lớn bằng bàn tay lại tàn khuyết không được đầy đủ.
“Bất quá thực sự có kỳ quặc.” Lục Tư Ân đem đồ phóng tới trong tầm tay Kỷ Diệu Minh, “Tôi lại đi di chỉ thị trấn kia nhìn một vòng, cát vàng rút đi sau đại bộ phận kiến trúc đều còn giữ, nhưng đồ vật bên trong hơn phân nửa đều bị người lân cận hoặc là người qua đường thuận đi rồi, đây là tôi ở một chỗ cơ hồ chỉ còn sàn nhà nhân gia bên trong tìm được.”
Nói hắn lại đem cái này lật mặt, hai người không hẹn mà cùng đều ngưng thần.
Bản thân họa nhìn không ra thứ gì, nhưng là mặt trái họa, hai người nhưng đều rất quen thuộc.
Ký tên gia tộc Bá Tác Đặc.
Lục Tư Ân thở dài: “Chúng ta phía trước đăng báo nói dị hình loại thị trấn là đột nhiên xuất hiện, giống như là trống rỗng xuất hiện, nhưng là mấy ngày hôm trước tổng bộ đánh đã trở lại, nhân tiện đơn xin thêm vào vinh dự kia của đội trưởng ngươi, là chủ ý Nguyên soái.”
Kỷ Diệu Minh mặt vô biểu tình nói: “Lý do là cái gì?”
“Nói là ‘ nhất phái nói bậy ’,” Lục Tư Ân nhún nhún vai, “Nói phía trước căn bản không có như vậy sự, bọn họ không tiếp thu, hơn nữa nói đều qua đi nhiều năm như vậy, sớm đã chuyện đã rồi/đã định (trần ai lạc định), càng đừng nói cái gì chứng cứ có thể tin.”
Kỷ Diệu Minh gật gật đầu.
“Hành tôi đã biết.” Kỷ Diệu Minh đem báo cáo kia lưu lại, một phân đơn xin khác một lần nữa giao cho Lục Tư Ân.
“Một lần nữa đệ trình.”
Lục Tư Ân không chút do dự gật đầu.
“Đúng rồi.” Lục Tư Ân dừng lại chân đi ra ngoài, “Về sự kiện lần đó, tôi tưởng có một người khả năng sẽ biết cái gì.” Ngay sau đó tròng mắt chuyển động, nhe răng nhếch miệng lên.
“Chính là hắn một tháng sau liền phóng thích, có điểm khó làm a.”
“Hảo thuyết.” Kỷ Diệu Minh nói, “Đơn xin của cậu tôi đã phê, về nhà dọn dẹp một chút chiều nay xuất phát.”
“Ân?” Lục Tư Ân sửng sốt, “Tôi không có giao a?”
Kỷ Diệu Minh hướng về phía hắn gật đầu: “Phái, xử lý xong sự việc trên đỉnh đầu qua mấy ngày tôi cũng sẽ qua đi.”
“......”
Lục Tư Ân ngửa mặt lên trời thét dài, khiếu xong lúc sau lại còn phải thương lượng.
“Có thể hay không qua mấy ngày lại đi?” Lục Tư Ân khó được đối sự công tác thượng chối từ, “Thật sự là có việc gấp.”
“Lý do.” Kỷ Diệu Minh cũng không phải cái gì người không nói đạo lý, huống hồ cái này chính hắn một người đi cũng có thể.
“?Nga đối với ngươi mấy ngày nay ý thức không rõ ràng lắm.” Lục Tư Ân mày nhăn giãn ra, “Cháu trai nhà Bá Tác Đặc ba ngày sau đính hôn, tôi đặt (đính) chiều nay phiếu.” Hắn cười đến vẻ mặt xán lạn, “Nguyên soái mời tôi, tôi này không được thưởng cái mặt qua đi nhìn xem, cho ta nghỉ phép đi tiểu đệ ngoan (hiếu học đệ) ~”
“......” Kỷ Diệu Minh trong lòng đột nhiên bắt đầu thình thịch nhảy, Cháu trai nhà Bá Tác Đặc, mấy ngày hôm trước không phải cùng Ôn Khải cùng nhau đi ra ngoài chơi sao?
Hắn nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp.
... Tương thân... Đính hôn.......
Thì ra là thế.
Hắn mở mắt ra, đột nhiên nhếch miệng cười.
Một bên Lục Tư Ân khiếp sợ.
“Mấy giờ tàu?” Kỷ Diệu Minh đứng dậy, mặt âm trầm đối hắn nói, “Tôi cùng cậu cùng nhau.”
Lục Tư Ân đứng ở phía sau hắn, bất lực mà nuốt khẩu nước miếng.
Nhìn tư thế người này......
Sẽ không đi tạp bãi (phá đám) đi?
“Kỷ Diệu Minh! ————”
Lại một người sát tiến vào, vốn dĩ ngày thường giấc ngủ không đủ cũng đã từ tiểu mặt trắng tiến hóa thành lão hán suy yếu, hiện tại người này nhìn kỹ, quả thực, bối phận trực tiếp phiên một phen.
“Hứa bác sĩ.” Hơi thở quanh mình Kỷ Diệu Minh hòa hoãn vài phần, “Tôi không có gì sự.”
“Ngươi là bác sĩ tôi là bác sĩ?” Hứa Hoành Thâm không nói hai lời lôi kéo người trực tiếp tới rồi phòng thí nghiệm cho hắn giám sát, thẳng đến nhìn đến kết quả tuy rằng không có người thường như vậy bình thường, nhưng so sánh với bản thân hắn tới nói, đã là nhiều năm như vậy tới tin tức tố bình thản ổn định nhất lúc.
“Đều nói, tôi không có việc gì.”
Hứa bác sĩ từ đằng sau dụng cụ nhô đầu ra, trên dưới đánh giá hắn liếc mắt một cái.
Hỏi: “Người đâu?”
Kỷ Diệu Minh rũ xuống mắt: “Đi rồi.”
“Ngươi ngươi ngươi!!!!” Hứa Hoành Thâm trừng lớn mắt, chỉ vào hắn, rất có hận sắt không thành thép chi ý, “Ngươi liền như vậy đem người thả chạy?! Ngươi có biết hay không hắn hiện tại một thân tin tức tố kia che đều che không được!”
Kỷ Diệu Minh nắm chặt nắm tay.
Thấy hắn trầm mặc, Hứa Hoành Thâm cũng thở dài: “Tính tính, tốt xấu cậu cấp bậc cao, đối hắn còn có tác dụng bảo hộ.”
“Hứa bác sĩ... Tôi không rõ.”
Hứa Hoành Thâm nhăn nheo mặt quay đầu lại xem người làm hắn sốt ruột lão mười tuổi này.
“Cái gì không rõ?”
“Tôi là lại bị vứt bỏ sao?” Mười bảy mười tám thời điểm, giống như cũng có như vậy một cái ban đêm, người đi rồi, hắn nơi nào cũng tìm không thấy.
Nào biết Hứa Hoành Thâm gắt gao che lại lỗ tai: “Đừng cùng tôi nói này đó, tôi hiện tại là làm nghiên cứu, đã sớm không thích nghe người khác càu nhàu.”
Kỷ Diệu Minh khẽ cười một tiếng, sau đó đứng dậy vỗ bờ vai của hắn: “Tôi phải rời khỏi mấy ngày, giúp tôi khai mấy chi ức chế tề.”
“Ngươi không đều tốt rồi sao muốn cái gì ức chế tề?!”
Kỷ Diệu Minh nhìn chằm chằm hắn, nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Tôi sợ tự chủ tôi nói như thế nào đâu?... Mất khống chế, đến lúc đó các cậu tới nhặt xác liền khó coi.”
Hứa Hoành Thâm: “Thật chính là ngàn dặm xa xôi đi đánh nhau a? Thủ tịch nhà nào nhàn như vậy?”
“Sai rồi.” Kỷ Diệu Minh cầm mấy chi ức chế tề, đáy mắt xẹt qua ám quang, “Đi dự tiệc (tùy phần tử).”
Hứa Hoành Thâm: “......”
Tùy xác định là phần tử không phải dao nhỏ sao?