CHÀNG TRAI THẲNG BỊ CÁC ALPHA CẤP S VÂY QUANH

Chap 22

Chương 22: Có Cần Dịch Vụ Dỗ Ngủ Không?

 

Sau khi Giang Triều Dương giải thích một hồi, hai người kia không nói gì nữa.

Thật ra là vì Giang Triều Dương đã uống rất nhiều rượu, hơn nữa trời cũng đã tối, Nhan Dụ và Nhan Kỷ muốn hắn về ngủ sớm, nên mới không truy hỏi nhiều.

Thấy Giang Triều Dương bắt đầu mơ màng sắp ngủ, hai người đưa hắn đến khách sạn gần nhất để hắn ngủ một đêm.

Nhan Kỷ tắt đèn cẩn thận rồi ra khỏi phòng. Chờ Nhan Dụ đóng cửa xong, hắn nói: “Hắn lẽ nào không biết pheromone phóng thích quá nhiều sẽ gây ra hậu quả lớn đến mức nào sao?”

“Phỏng chừng cho rằng ngủ nhiều là không sao.” Nhan Dụ cũng hơi vô ngữ.

Nhan Kỷ dựa vào tường, liếc nhìn ánh đèn phản chiếu trên gạch lát sàn, cười khẽ:

“Tốt nhất đừng để tôi tìm được cơ hội thu thập ba người kia.”

— Mặt trời công công phơi mông (Sáng chói rực rỡ).

Đã có người phục vụ mang bữa sáng đến, hơn nữa là loại đắt nhất, tốt nhất, không biết còn tưởng là tiệc tối.

Giang Triều Dương biết lại là do hai người kia gọi cho hắn, cười bất đắc dĩ.

Hắn mở điện thoại ra xem lịch trình.

Theo kế hoạch ban đầu, hôm nay có một buổi gia sư.

Nhưng Hàn Thuật Quyền kháng cự việc học phụ đạo của hắn. Giang Triều Dương còn đang do dự rốt cuộc có nên qua đó hay không, lát nữa lại phải diễn cảnh mặt nóng dán mông lạnh.

Giang Triều Dương ngồi ở mép giường suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đứng dậy chuẩn bị đi.

Nói cho cùng, Hàn Thuật Quyền không muốn học là do bóng ma thời thơ ấu. Cứ thử xem có thể khai thông được một chút nào không, không được thì thôi.

Giang Triều Dương lấy áo khoác, đẩy cửa đi ra ngoài.

Hành lang buổi sáng đặc biệt yên tĩnh.

Giang Triều Dương bỗng nhiên nhìn về phía sau.

Không có ai.

Giang Triều Dương nhìn chằm chằm hành lang trống rỗng một lúc, mới chậm rãi thu lại ánh mắt. Trên hành lang dài chỉ có tiếng bước chân của hắn vang vọng.

Là ảo giác sao?

Giang Triều Dương theo bản năng liếc nhìn camera trên trần nhà. Đèn đỏ báo hiệu hoạt động, đã tắt.

Không được bật điện.

Phản ứng cơ thể nhanh hơn đại não. Giang Triều Dương còn chưa kịp mặc xong áo khoác đã nhấc chân chạy đi. Ngay khoảnh khắc bắt đầu bước đi, tại góc hành lang vốn không có bóng người phía sau hắn lại xuất hiện vài bóng người.

Giang Triều Dương chạy vội trên hành lang dài. Hắn không đợi được thang máy, chỉ có thể chạy về phía cầu thang bộ.

Dựa vào trí nhớ về bố cục khách sạn, sắp tới chỗ rẽ, hắn phanh gấp lại, vọt vào khu vực cầu thang bộ hơi tối. Hắn chạy xuống hai tầng.

Nếu hắn đoán không sai, khả năng rất lớn là tổ chức SA đã đến bắt hắn.

Giang Triều Dương không phóng thích pheromone để bảo vệ mình, vì hắn không chắc đối phương có mang theo máy dò hay không.

Giang Triều Dương đưa ra lựa chọn giữa việc đi xuống lầu và đi lên lầu, hắn tính đánh cược một phen, chạy lên lầu.

Ngay khoảnh khắc Giang Triều Dương bước lên chiếu nghỉ ở góc cầu thang, một tiếng gió rách tai sắc bén từ phía sau lưng hắn ập tới. Giang Triều Dương né sang bên, một con dao găm sượt qua quần áo hắn.

Gần như cùng lúc đó, Giang Triều Dương dùng áo khoác che lên đầu đối phương. Nắm bắt vài giây quý giá đó, hắn cúi người và tung một cú cùi chỏ đánh vào bụng kẻ tấn công.

Kẻ tấn công kêu lên một tiếng, động tác cứng lại.

Giang Triều Dương không thèm nhìn kết quả, xoay người liền chạy về phía hành lang tầng trên.

Đối phương không phóng thích pheromone để áp chế hắn, chứng tỏ là Beta, chỉ là thân thủ tốt.

Nhưng thân thủ Giang Triều Dương càng tốt hơn.

Sau khi đánh gục vài người, Giang Triều Dương bất chấp tất cả gõ từng cánh cửa phòng khách, chuẩn bị tạo ra một chút hỗn loạn. Nhưng xui xẻo là, mọi cánh cửa Giang Triều Dương gõ đều là phòng trống.

Giang Triều Dương: “...”

Ai đang gài bẫy hắn? Tác giả cút ra đây.

Giang Triều Dương quẹo qua khúc cua, phía trước có hai người chặn hắn lại.

“Không phải chứ, các người vẫn chưa bỏ cuộc sao?” Lòng bàn tay Giang Triều Dương đổ mồ hôi. Hắn đã xử lý bao nhiêu người rồi, kết quả vẫn còn.

Giang Triều Dương quay đầu chạy, kết quả nghe thấy tiếng rầm rầm từ phía sau lưng, tiếp theo là một tiếng gầm giận dữ:

“Mày điên rồi sao?! Đánh tao làm gì?!”

Giang Triều Dương khựng bước, hắn quay đầu lại. Một trong hai người đối diện đột nhiên vươn tay, một cú đấm thẳng mạnh mẽ giáng vào đồng đội bên cạnh.

“Phanh!”

Người bị công kích ăn trọn một cú đấm.

Người ra tay cũng rất hoang mang, cứ như động tác vừa rồi không phải xuất phát từ ý muốn của hắn: “Không phải, là cơ thể tự động!”

Lời hắn còn chưa dứt, cơ thể đột nhiên nhào vào đồng đội mình. Hai người vặn đánh lẫn nhau, hoàn toàn lờ đi Giang Triều Dương, mục tiêu ban đầu.

“Ồn ào quá.”

Một giọng nói mang theo sự buồn ngủ nồng đậm vang lên, đột ngột truyền ra từ cánh cửa phía sau Giang Triều Dương.

Giang Triều Dương xoay người, vì đối phương quá cao, hắn ngước nhìn hơi mỏi. Chỉ thấy một người đàn ông xoa một bên mắt, con mắt màu tử la (tím hoa cà) còn lại nửa mở.

Hai người đang vặn đánh nhìn thấy người đàn ông xuất hiện, sắc mặt lập tức đại biến, cứ như thấy ma.

Hai người sợ hãi người đàn ông xuất hiện này như vậy, Giang Triều Dương đoán hành vi bất thường của họ chính là do hắn gây ra.

Xem ra là Alpha Chi Phối hình?

Người đàn ông không để ý đến trường hợp hiện tại, hắn vòng qua Giang Triều Dương, đi thẳng về phía thang máy.

Bên tai Giang Triều Dương lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập, hắn biết lại có người đuổi theo. Hắn cắn chặt răng, tăng tốc độ chạy về phía người đàn ông.

Người đàn ông dựa vào tường nhắm mắt. Bỗng nhiên, tay bị người nắm lấy.

Hắn chậm rãi mở mắt ra. Người trước mặt thở dốc hổn hển, nhưng bàn tay nắm lấy hắn vẫn không buông ra.

“Tôi... cái đó, tôi có thể đi theo anh không?” Giang Triều Dương hỏi.

Người đàn ông hơi rũ mắt, “Tôi phải về nhà.”

Cổ họng Giang Triều Dương nghẹn lại.

Làm thế nào bây giờ? Hắn cần phải thoát khỏi những người đang bắt hắn. Hiện tại tìm người này giúp đỡ là thích hợp nhất.

“Vậy tôi có thể cùng anh về nhà không?” Giang Triều Dương hỏi xong liền hối hận, hận không thể tát mình hai cái. Hỏi cái câu gì thế này?

“Tại sao?” Người đàn ông hỏi.

Giang Triều Dương há miệng, nhưng không nghĩ ra được cách nào. Nếu nói là muốn tìm kiếm sự giúp đỡ, đối phương chắc chắn sẽ ngại phiền phức không muốn giúp hắn.

Thấy số hiển thị trên thang máy sắp đến tầng này, Giang Triều Dương bất chấp tất cả nói dối trước đã:

“Bởi vì dịch vụ dỗ ngủ của tôi đặc biệt tốt!”

Người đàn ông: “...”

“Thật sự không lừa anh, tôi là đến tiếp thị. Anh có phải luôn ngủ không ngon hoặc ngủ không đủ không? Miễn phí cho anh trải nghiệm một lần thế nào? Nếu sau đó anh hài lòng thì có thể liên hệ tôi, 50 tệ một lần, tôi rất rẻ.”

“Đinh ——”

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, người đàn ông nhấc chân đi vào.

Giang Triều Dương đứng tại chỗ.

Người đàn ông thấy hắn không vào, hỏi: “Không vào sao?”

Giang Triều Dương mừng rỡ khôn xiết, vội vàng bước vào.

Đến sảnh tầng một, Giang Triều Dương đi theo sau lưng người đàn ông, liếc nhìn xung quanh. Hắn hiện tại vẫn không thể thiếu cảnh giác, đơn giản đi sát bên cạnh người đàn ông.

Cô tiếp tân tròn mắt khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Cho đến khi tài xế mở cửa xe, để người đàn ông và Giang Triều Dương ngồi vào, cô tiếp tân vẫn chưa hoàn hồn. Chính xác hơn là cô bị sốc đến mức lâu không thể bình tĩnh lại.

“Có chuyện gì vậy?” Giám đốc đi ngang qua hỏi.

“Tang tiên sinh... Hắn dẫn theo một vị tiên sinh bên cạnh, họ cùng lên xe.”

“?? Cái gì??” Giám đốc cũng mở to mắt.

Thuốc ức chế chuyên dụng cho Omega và Alpha là sản nghiệp mang tên Tang tiên sinh, hơn nữa còn nắm giữ độc quyền, loại trừ khả năng cạnh tranh của các sản phẩm cùng loại.

Chính vì một nhà độc bá, không biết có bao nhiêu người đỏ mắt muốn nịnh bợ Tang Trì Ưu.

Nhưng người ta ngược lại lười chết đi được, không thèm để ý đến ai, càng đừng nói bên cạnh sẽ dẫn theo ai.

back top