CHÀNG TRAI THẲNG BỊ CÁC ALPHA CẤP S VÂY QUANH

Chap 12

Chương 12: Gông Xiềng Chi Phối Vây Triều Dương

 

“Ngươi muốn nếm thử không?” Thanh niên chớp mắt hỏi.

Giang Triều Dương lắc đầu, nhấc chân rời đi.

Đột nhiên, cổ tay bị tóm lấy. Giang Triều Dương né tránh, lại không thoát ra được, hắn quay đầu nhìn lại thanh niên, “Sao vậy?”

“Thật sự rất ngon, ngươi nếm thử đi?”

“Không cần, bánh kem là đền cho bạn.”

Thanh niên nghiêng đầu, giọng nói có chút quái lạ, “Tôi sẵn lòng chia sẻ, ngươi hẳn phải mang ơn đội nghĩa mới đúng chứ, tại sao lại từ chối?”

Khóe miệng Giang Triều Dương giật giật.

Đầu óc đứa trẻ này thật sự không có vấn đề sao?

“Tôi cảm ơn bạn nhé, nhưng hiện tại tôi không muốn ăn.” Giang Triều Dương nở nụ cười, từng ngón tay bẻ ra những ngón tay đang nắm chặt cổ tay mình. Hắn lúc này mới phát hiện tay đã bị siết đến đỏ.

“A?” Thanh niên đột nhiên cất cao âm lượng.

“Tôi cho ngươi ăn thì ngươi phải nhận lấy! Ngươi tại sao không ăn?! Ngươi dựa vào cái gì mà khinh thường tôi?!”

Giang Triều Dương sắp vô ngữ đến chết.

Thật sự không phải là bệnh nhân tâm thần ở bệnh viện nào trốn ra sao, hay là bị người nhà chiều hư đến mức này?

Đột nhiên, Giang Triều Dương nghe thấy tiếng nức nở yếu ớt.

Trên khuôn mặt tinh xảo kia, nước mắt lại lần nữa tuôn trào mạnh mẽ, cứ như vỡ đê mà không ngăn được.

“Rõ ràng, rõ ràng là ngươi làm hỏng bánh kem của tôi... Ngươi còn cãi lời tôi.”

Thanh niên khóc đến thở dốc, như thể chịu đựng ủy khuất tột cùng, “Ô ô ô...”

Giang Triều Dương một đầu hai cái lớn (đau đầu), hắn ngửa cổ thở dài, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc mà lau mặt.

Hắn nâng tay lên, cẩn thận lau nước mắt trên mặt thanh niên, ôn tồn nói: “Bạn xem, tôi không phải đã mua cho bạn...”

Giọng Giang Triều Dương đột nhiên im bặt.

Một luồng pheromone trầm trọng và mang tính chi phối tuyệt đối đột ngột bùng nổ từ cơ thể thanh niên. Đó là một loại khống chế dục ăn sâu vào tận xương tủy.

Cứ như mấy sợi xiềng xích vô hình, trong nháy mắt quấn chặt lấy tứ chi Giang Triều Dương.

Cơ thể Giang Triều Dương đột nhiên cứng đờ.

Alpha Chi Phối hình (Domination Alpha)?

Vết nước mắt trên mặt thanh niên vẫn còn đó, nhưng lại không có bất kỳ biểu cảm nào, “Đi theo tôi.”

Giang Triều Dương điều động pheromone của bản thân, cố gắng chống lại lực lượng này, nhưng kỳ lạ là, hắn vẫn không thể điều khiển cơ thể mình, thậm chí không thể chống cự dù chỉ một chút.

Nhận thức này làm đại não Giang Triều Dương lạnh toát.

Theo lý thuyết, Alpha ngang cấp thì không thể tạo ra lực lượng áp đảo đối phương.

Trừ phi thanh niên này là Cấp S.

Giang Triều Dương chỉ có thể trơ mắt nhìn mình giống như con rối gỗ bị thao túng, bị luồng pheromone Chi Phối hình của thanh niên kia kéo đi, từng bước một đi sâu vào ngõ nhỏ.

Đến cuối ngõ, thanh niên lau khô nước mắt trên mặt.

Hắn nhìn Giang Triều Dương ngoan ngoãn đi đến sát tường, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, tạo thành một độ cong lạnh lẽo rợn người.

“Ngoan thật.”

Giọng thanh niên trở nên mềm nhẹ.

Giang Triều Dương: ...

Người vừa nãy gào thét cuồng loạn là ai?

Thanh niên mở túi đóng gói, hai tay nâng chiếc bánh kem đến trước mặt Giang Triều Dương, “Nếm thử?”

Giang Triều Dương nhắm miệng lùi lại, lại nhớ ra lưng mình đã dựa vào tường. Thanh niên thấy thế, thu lại ý cười.

Giây tiếp theo, cằm Giang Triều Dương bị một lực lượng vô hình bẻ mạnh, thanh niên bẻ một miếng bánh kem nhét thẳng vào miệng hắn.

Bánh kem chặn ở yết hầu, Giang Triều Dương bản năng muốn nôn, nhưng ngón tay thanh niên lại càng thâm nhập hơn, đảm bảo miếng bánh kem đó bị nhét vào sâu hơn.

“Khụ khụ...” Giang Triều Dương bị sặc đến chảy cả nước mắt.

Thanh niên nhìn Giang Triều Dương bị buộc nuốt xuống miếng bánh kem đó, hài lòng rút ngón tay ra.

“Như vậy mới công bằng, ngươi làm hỏng bánh kem của tôi, tôi cũng đút ngươi ăn rồi, chúng ta hòa nhau.”

Giọng thanh niên vẫn mềm nhẹ, pheromone Chi Phối hình không hề suy yếu, ngược lại càng tăng cường quấn quanh Giang Triều Dương, ép chặt hắn vào bức tường lạnh băng.

Thanh niên lại bẻ một miếng bánh kem khác, đang chuẩn bị đút cho Giang Triều Dương, bỗng nhiên như nhận ra điều gì, hắn lập tức lùi lại, chiếc bánh kem tuột khỏi tay rơi xuống đất.

“Các ngươi đang làm gì ở sau cửa hàng của tôi?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Hàn Thuật Quyền một tay cắm túi quần, trực tiếp phóng thích pheromone Công Kích hình, cắt đứt luồng pheromone Chi Phối hình đang leo lên người Giang Triều Dương.

Giang Triều Dương thử nhúc nhích ngón tay, phát hiện có thể khống chế cơ thể mình.

Hàn Thuật Quyền quét mắt thanh niên, khẽ nhíu mày, rồi nhìn về phía Giang Triều Dương sát tường, lúc này mới bước tới.

“Chưa kế thừa mà đã kiêu ngạo thế rồi sao?”

Lời này là nói với thanh niên.

“Khuyên ngươi sớm rời khỏi địa bàn của tôi, bằng không lỡ làm ngươi bị thương, e rằng cha ngươi sẽ đau lòng đấy.” Hàn Thuật Quyền cười châm biếm.

Thân hình thanh niên cứng lại, giây tiếp theo đôi vai run rẩy.

Giang Triều Dương thấy hắn lại bắt đầu khóc.

“Giang lão sư, còn đi được không? Hay tôi lấy xe đẩy đẩy ngươi đi?” Hàn Thuật Quyền không thèm nhìn thanh niên nữa, giơ cằm về phía Giang Triều Dương.

Giang Triều Dương lắc đầu, đi theo Hàn Thuật Quyền ra khỏi ngõ nhỏ.

“Cửa hàng bánh ngọt này là của em à?” Giang Triều Dương hỏi.

“Mở đại chơi thôi, dùng để giết thời gian.” Hàn Thuật Quyền đi phía trước, Giang Triều Dương không thấy được biểu cảm trên mặt hắn.

Trong giọng nói Hàn Thuật Quyền vẫn còn mang theo một tia châm biếm: “Hôm nay tôi chỉ tình cờ ghé qua xem, kết quả liền thấy ngươi bộ dạng thảm hại này. Biết vậy tôi đã ở bên cạnh xem thêm một lúc.”

Yết hầu Giang Triều Dương nghẹn lại.

Hắn gãi cổ nói: “Cảm ơn em đã giúp tôi.”

Đột nhiên, Hàn Thuật Quyền đang đi phía trước dừng bước. Giang Triều Dương không ngờ hắn lại dừng lại, bất cẩn đụng vào lưng hắn.

Hàn Thuật Quyền xoay người, rũ mắt nhìn Giang Triều Dương, “Nếu hôm nay tôi không đến thì sao? Ai sẽ đến cứu ngươi?”

Giang Triều Dương há miệng, “Hắn hẳn không đến mức hại chết tôi chứ?”

“Vậy ngươi biết hắn là ai không?”

“Không biết.”

“Hắn tên là Võ Tái Sinh.”

Giang Triều Dương gật đầu, chờ Hàn Thuật Quyền nói tiếp, kết quả đối phương trực tiếp xoay người đi rồi. Giang Triều Dương không hiểu gì đi theo, “Sau đó thì sao? Sao em không nói nữa?”

“Không có gì, lần sau thấy Võ Tái Sinh thì tránh xa hắn một chút là được. Tôi đã nói với ngươi rồi, Cấp S đều không bình thường, huống chi hắn còn là Cấp S Chi Phối hình.”

“Được rồi.” Giang Triều Dương đoán Hàn Thuật Quyền là không muốn nói cho hắn.

“Tôi cứu ngươi, có phải nên cho tôi chút báo đáp không?” Hàn Thuật Quyền nhướng mày nhìn hắn.

Giang Triều Dương khựng lại, “Vậy em muốn gì?”

“Đừng đến làm gia sư cho tôi nữa.” Hàn Thuật Quyền nói: “Gia sư không phải tôi sắp xếp, là quản gia Nhậm mời.”

Giang Triều Dương nhíu mày tỏ vẻ không hiểu. Những đề Hàn Thuật Quyền làm không giống như người bị treo bằng (trượt môn) sẽ làm, chứng tỏ thành tích bản thân không tệ, “Vậy em tại sao không muốn học hành tử tế?”

Hàn Thuật Quyền khịt mũi, “Thành tích tốt hay không có gì khác biệt sao? Tôi vẫn là người cầm quyền của gia tộc.”

Hàn Thuật Quyền không thiếu tiền, thực lực và nội tình gia tộc hắn là dẫn đầu trên thế giới này.

Giang Triều Dương không nói nên lời, nhìn Hàn Thuật Quyền lên xe rời đi.

back top