Phiên ngoại: Góc nhìn của Mạnh Lâm
Tôi được Mạnh Chấn đưa về từ con phố bẩn thỉu, hỗn loạn, đầy mùi nước tiểu đó.
Ông ấy cho tôi ăn, cho tôi mặc, còn dạy tôi chữ nghĩa, làm ăn.
Tôi như một con ch.ó hoang được vớt lên từ bùn lầy, cẩn thận l.i.ế.m láp ân huệ này.
Vì vậy, tôi cố gắng học tập, cố gắng thể hiện, sợ rằng chỉ cần sơ sẩy một chút, tôi sẽ bị đánh về nguyên hình.
Cho đến khi tôi nhìn thấy A Kỳ.
Cậu ấy bé nhỏ, mềm mại, như một viên chè trôi nước tinh xảo được mọi người vây quanh.
Cậu ấy sở hữu tất cả những gì tôi hằng mơ ước.
Huyết thống chính thống, sự yêu thương bẩm sinh, và cái vốn để cậu ấy mặc sức tiêu xài cuộc đời.
Những thứ A Kỳ sinh ra đã có.
Tôi lại cần phải dốc hết sức mình mới chạm tới được.
A Kỳ càng thờ ơ, càng ăn chơi vô dụng.
Thì một sự cân bằng méo mó nào đó trong lòng tôi càng được thỏa mãn.
Nhìn xem, tên sở hữu tất cả này, chẳng qua cũng chỉ là một tên phế vật.
Chỉ cần tôi đủ cố gắng, đủ xuất sắc.
Tất cả mọi thứ của nhà họ Mạnh, bao gồm cả cậu ấy, cuối cùng sẽ là của tôi.
Tôi đã quen với việc đứng trước A Kỳ, giúp cậu ấy chắn mọi mũi tên, họng súng.
Cậu ấy gây họa, tôi dọn dẹp mớ hỗn độn.
Cậu ấy gây rối, tôi ra mặt giúp cậu ấy xoay xở.
Tôi tận hưởng cảm giác được cậu ấy cần đến.
Dường như chỉ có như vậy, tôi mới chứng minh được giá trị tồn tại của mình trong gia đình họ Mạnh.
Tôi nhìn A Kỳ lớn lên từng chút một.
Nhìn cậu ấy từ cậu bé xinh đẹp ngày xưa, trở thành chàng thanh niên tuấn tú nhưng lại có vẻ suy đồi của bây giờ.
Sự thờ ơ trong mắt A Kỳ đối với tôi như một ngọn lửa.
Vừa thiêu đốt tôi, vừa thu hút tôi.
Tôi biết mình không nên như vậy, điều này là không bình thường.
Cậu ấy là em trai tôi, dù chỉ là trên danh nghĩa.
Nhưng tôi không thể kiểm soát được.
Tôi đã cố gắng đè nén tất cả những ý nghĩ dơ bẩn dưới lớp mặt nạ của một người anh trai hoàn hảo.
Tôi tự nhủ, cứ như vậy bảo vệ cậu ấy, che chở cậu ấy, để cậu ấy mãi mãi là một tên phế vật vô ưu vô lo là được.
Cậu ấy chỉ cần trốn dưới đôi cánh của tôi.
Mọi bão táp bên ngoài, tôi sẽ gánh.
Cho đến khi cha ném cậu ấy đến Tây Ổ, cái bến tàu khỉ ho cò gáy đó.
Đầu tiên tôi vui mừng thầm, cậu ấy cuối cùng đã mất đi hoàn toàn sự uy hiếp.
Nhưng sau đó là sự hoảng sợ.
Cậu ấy rời khỏi tầm mắt tôi, đến một nơi tôi không thể hoàn toàn kiểm soát.
Và rồi, là Tùy Yến.
Tên điên bò ra từ địa ngục đó, như một con sói ngửi thấy mùi m.á.u tanh nhắm vào A Kỳ của tôi.
Người tôi đã dày công bảo vệ bao nhiêu năm, làm sao có thể bị tên chó săn dơ bẩn này nhòm ngó?
Tôi đi tìm cậu ấy, hết lần này đến lần khác dùng thân phận anh trai để cảnh cáo cậu ấy, dùng chức vụ ở Đông Xuyên để dụ dỗ cậu ấy.
Tôi hy vọng cậu ấy biết khó mà lui, hy vọng cậu ấy sẽ giống như trước đây, gặp khó khăn liền quay về tìm tôi.
Nhưng A Kỳ của tôi đã thay đổi rồi.
Gió cát Tây Ổ dường như đã mài giũa ra sự kiên cường mà tôi chưa từng thấy trong xương tủy cậu ấy.
Cậu ấy bắt đầu có chủ kiến riêng, học cách từ chối tôi, học cách lợi dụng Tùy Yến.
Cậu ấy thậm chí bắt đầu nghi ngờ tôi, đề phòng tôi.
“Anh, có phải anh rất sợ em làm cho Tây Ổ phát triển lên không?”
Làm sao tôi có thể nói cho cậu ấy sự thật?
Nói với cậu ấy, tôi không sợ Tây Ổ phát triển, tôi sợ cậu ấy sẽ không cần tôi nữa.
Tôi sợ cậu ấy cứng cánh rồi, sẽ bay thẳng đến bên tên điên tên Tùy Yến đó mà không hề ngoảnh đầu lại.
Tôi không dám, tôi vẫn còn lý trí.
Nhưng sau đó, tôi nhìn thấy A Kỳ của tôi và tên điên đó hôn nhau.
Trên trường đua, bất chấp mọi ánh mắt, hôn nồng nhiệt đến thế.
Đêm đó, tôi phải dùng d.a.o găm vào đùi mình vài nhát mới nhịn được không đi tìm A Kỳ.
A Kỳ dù mang danh ‘công tử ăn chơi’, nhưng cậu ấy chưa từng yêu đương.
Tôi đã nghĩ A Kỳ chỉ là chơi bời qua đường.
Cho đến khi tôi nhìn thấy vết đỏ chói mắt trên cổ cậu ấy.
Tôi tưởng tượng ra cảnh cậu ấy ở dưới thân Tùy Yến đón nhận ân ái.
Lý trí mà tôi đã cố gắng duy trì hơn hai mươi năm hoàn toàn sụp đổ.
Sự ghen tuông như dây leo độc quấn quanh trái tim tôi, siết chặt đến mức tôi không thể thở được.
Tối hôm đó ở ‘Dạ Sắc’, tôi quả thật có uống rượu.
Nhưng còn lâu mới say.
Rượu chỉ là cái cớ để tôi xé toạc lớp ngụy trang.
Lúc A Kỳ rót nước cho tôi, tôi nhìn chằm chằm vào đôi mày cúi xuống của cậu ấy, có chút mơ hồ.
Vẫn ngoan ngoãn như vậy, giống hệt hồi bé.
Trong khoảnh khắc, ý nghĩ điên cuồng chiếm lấy tất cả.
Chiếm hữu cậu ấy, đánh dấu cậu ấy, để cậu ấy biết ai mới là người cậu ấy thực sự thuộc về.
“Em là của anh… Từ nhỏ đến lớn đều là của anh…”
Tôi bịt miệng cậu ấy, cảm nhận được cậu ấy run rẩy trong sợ hãi dưới thân tôi.
Trong lòng vừa có sự khoái cảm muốn hủy diệt tất cả, lại vừa có sự tuyệt vọng vô bờ bến.
Tôi biết, tôi xong rồi.
Kể từ khi tôi làm hành động này, mối quan hệ giữa chúng tôi đã chấm dứt.
Sau đó Tùy Yến phá cửa xông vào, điên cuồng đánh tôi.
Tôi thua rồi.
Không phải thua vì quyền thế của Tùy Yến, mà là thua vì sự lựa chọn của A Kỳ.
Cậu ấy đã chọn tên điên đó, chứ không phải tôi.
Xương sườn gãy rất đau, nhưng không đau bằng ánh mắt thất vọng và lạnh lùng của cha.
Trên chuyến bay đi nước ngoài, tôi nhìn xuống Nam Thành dần xa dưới chân.
Nơi đó có khát vọng cả đời và sự cầu mà không được của tôi.
Rốt cuộc, tôi vẫn trở thành con ch.ó hoang sống trong bóng tối, thèm muốn ánh dương.
Chỉ là lần này, tôi ngay cả tư cách bảo vệ từ xa cũng không còn.
END.