BETA NGỐC MUỐN TÌM ALPHA ĐỂ MƯỢN GIỐNG, AI NGỜ TỪ LÂU ĐÃ BỊ CHÚ NHỎ NHẮM ĐẾN

Chương 5

Tôi vội vàng dịch m.ô.n.g bị chọc đau ra, vươn tay định vén chăn.

"Mau để em xem một chút, nếu bị gãy thì phải nhanh chóng đến bệnh viện!"

"Không, anh không sao..."

Bùi Cảnh Hoài nắm chặt góc chăn.

Rõ ràng đã đau đến mức ngũ quan méo mó, gân xanh nổi lên trên cánh tay.

Nhưng sức lực vẫn mạnh đến vậy.

"Chú nhỏ, anh là Alpha mà, phải thẳng thắn chứ!"

"Chỉ là nhìn một chút thôi, lỡ thật sự bị thương đến tận gốc, trở thành 'anh trai dương suy', thì dù có cấy ghép 'củ khoai tây' của em cho anh cũng không đền nổi..."

Vừa nghĩ đến sau này chú nhỏ sẽ phải "cây đại thụ treo quả ớt nhỏ".

Mà tôi lại không còn cả thứ để đi tiểu, chỉ có thể lắp chân giả.

Tôi liền cảm thấy trời sắp sập.

Giọng nói vô thức nhuốm màu khóc nức nở:

"Dù sao cũng là chú cháu, nhìn một cái thì có sao chứ."

"Nếu thật sự bị gãy, hạnh phúc nửa đời sau của em coi như tiêu tan hết..."

Nhưng Bùi Cảnh Hoài vẫn phòng thủ nghiêm ngặt cái quần.

Dù tôi cố gắng móc từ trên xuống dưới, trái sang phải.

Vẫn không chạm được.

Mãi mới nắm được một thứ gì đó.

Thế nhưng, khi tôi cố sức kéo ra, mơ hồ nhìn thấy một góc áo đen.

Sắc mặt Bùi Cảnh Hoài bỗng nhiên thay đổi, anh đột ngột đưa tay đẩy tôi ra.

Tôi không đứng vững, ngã từ trên giường xuống sàn nhà.

"Tiểu Tuyên, có bị ngã đau ở đâu không?"

Bùi Cảnh Hoài vội vàng đưa tay muốn kéo tôi dậy.

Nhưng lại "nhất cử lưỡng tiện" (động một cái là kéo theo toàn thân).

Cả người anh đau đến co quắp lại, ngay cả lời nói cũng chỉ là hơi thở yếu ớt.

Tôi ôm cái m.ô.n.g bị thương lần hai, ngoan cường đứng dậy từ dưới đất.

Bất chấp sự ngăn cản của anh, gọi điện thoại.

 

back top