"Không muốn làm chú nhỏ của Tiểu Tuyên, muốn làm chồng em ấy."
"Quần áo của Tiểu Tuyên thơm thật, giống như em ấy vậy, là một chiếc bánh kem nhỏ thơm tho mềm mại, thật muốn đánh dấu em ấy, khiến toàn thân em ấy đều mang mùi hương của mình... Ưm..."
"Đừng nói nữa..."
Bùi Cảnh Hoài che miệng tôi lại, tai đỏ đến mức gần như sắp rỉ máu.
Trong đôi mắt đen như hắc diệu thạch phản chiếu nụ cười ranh mãnh đắc ý của tôi.
"Thật là, muốn mạng anh mà..."
Sau một tiếng thở dài từ tính, tê dại.
Bùi Cảnh Hoài rời tay ra.
Ngay sau đó, cảm giác ấm áp ập xuống.
"Ngoan, mở miệng."
Trong sự quấn quýt của môi lưỡi, tôi bị hôn đến thất điên bát đảo.
Khi đầu óc thiếu dưỡng khí, tôi chợt nhớ ra một chuyện.
Thế là nhân lúc thở dốc, tôi uất ức lên án:
"Chú nhỏ, anh lừa em."
"Hửm?"
"anh Cố Tiêu nói, anh ấy hoàn toàn không nói với anh là có thể dùng cách hôn để Beta ngửi thấy tin tức tố của Alpha."
Ngón tay cái xoa xoa dái tai tôi.
Trên mặt Bùi Cảnh Hoài không hề có vẻ ngượng ngùng khi lời nói dối bị vạch trần.
Ngược lại cười tủm tỉm cúi đầu, cọ mũi vào mũi tôi.
"Bị phát hiện rồi này."
"Xem ra bé ngoan không hề ngốc chút nào, thông minh lắm."
Tôi đắc ý bĩu môi, "Đó là đương nhiên! Em cái gì cũng biết!"
Bùi Cảnh Hoài cười khẽ một tiếng, đáy mắt tràn đầy sự cưng chiều:
"Ừm, Tiểu Tuyên nhà chúng ta lanh lợi nhất."