Thời kỳ phân hóa vô cùng dài.
Suốt hơn mười ngày này, tôi canh giữ ở cửa không rời nửa bước.
Giống như hồi bé tôi bị sốt cao, Bùi Cảnh Hoài luôn túc trực bên cạnh tôi.
Khoảng thời gian không thể gặp mặt này, tôi có đủ thời gian để sắp xếp lại tình cảm của mình dành cho Bùi Cảnh Hoài.
Trước đây cứ nghĩ chỉ là sự ngưỡng mộ, dựa dẫm giữa chú cháu.
Nhưng nghĩ kỹ lại, tôi đã sớm có ý nghĩ khác.
Thấy Omega tỏ tình với Bùi Cảnh Hoài, tôi sẽ cầu nguyện với bà nội, hy vọng anh ấy từ chối thẳng thừng.
Sau khi té ngã, tôi luôn ôm vết thương sắp lành lại, làm nũng bắt Bùi Cảnh Hoài thổi phù.
Miếng bánh sinh nhật đầu tiên nhất định phải là anh ấy ăn trước.
Ngay cả điều ước cũng là hy vọng anh ấy có thể mãi mãi ở bên tôi...
Sau khi thông suốt, tôi nhanh chóng chấp nhận thân phận mới của mình.
Mỗi ngày việc đầu tiên sau khi thức dậy là đứng trước gương gọi "Chào chị dâu."
Cuối cùng, sau thời gian dài chờ đợi.
Giọng nói quen thuộc vang lên xuyên qua cánh cửa:
"Tiểu Tuyên."
Tôi mừng rỡ.
Lập tức tháo năm ổ khóa xông vào.
Có lẽ vì quá lâu không ăn uống, cơ thể Bùi Cảnh Hoài vô cùng yếu ớt.
Bị tôi va vào, liền kéo tôi ngã xuống chiếc giường lớn phía sau.
"Chú nhỏ."
Tôi dụi loạn xạ vào n.g.ự.c anh.
"Em nhớ anh quá..."
Bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi.
Tai dán vào lồng n.g.ự.c ấm áp, tôi dường như ngửi thấy một chút mùi chanh nhẹ nhàng, thoang thoảng trên người Bùi Cảnh Hoài.
"Xin lỗi, đã làm em lo lắng."
"Anh không nhớ gì về thời kỳ phân hóa, trong thời gian này anh không làm gì quá đáng chứ?"
Vết thương ở gáy đã lành rồi.
Nhưng anh vừa nói vậy.
Tuyến thể dường như lại nóng lên.
Tôi không muốn Bùi Cảnh Hoài lo lắng, nên lắc đầu.
"Đương nhiên là không."