Mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt là chiếc đèn chùm quen thuộc trong phòng ngủ.
Cố Tiêu đang ngồi bên giường, vô vị lướt điện thoại.
Thấy tôi tỉnh lại, cười hì hì mở lời:
"May mà hôm qua tôi để quên đồ ở nhà cậu, nếu tôi không đến, giờ này cậu chắc bị cắn thành cái rây rồi."
"Cái gì?" Tôi hơi mơ hồ.
Cố Tiêu dùng ngón tay chỉ vào gáy mình.
Lúc này tôi mới cảm thấy đau nhức và sưng tấy ở tuyến thể.
Thấy tôi đ.ấ.m vào thành giường, nhăn nhó kêu la đau đớn.
Cố Tiêu bật cười:
"Đáng đời."
"Bình hoa ở gần như vậy, ai bảo cậu không phản kháng."
Tôi nhận lấy thuốc giảm đau.
Nuốt chửng xong, đáp trả:
"Đập bình hoa xuống là sẽ đổ máu, em không nỡ để chú nhỏ yêu em nhất bị thương vì em."
Cố Tiêu càng cười lớn hơn.
Ánh mắt trở nên dâm đãng.
"Chú~ nhỏ~ yêu~ em~ nhất~"
Tôi không muốn để ý đến giọng điệu mỉa mai của anh ta, hỏi:
"Chú nhỏ đâu rồi? Anh ấy có khỏe không?"
Cố Tiêu đứng dậy, vừa dọn hộp thuốc vừa trả lời:
"Chỉ là thời kỳ phân hóa thôi, không có gì đáng ngại."
"Ồ, phân hóa... Cái gì? Thời kỳ phân hóa?"
Giọng tôi gần như hét lên, mặt đầy kinh hãi:
"Chú nhỏ sắp phân hóa thành Omega sao?"
Cố Tiêu liếc tôi một cái, vẻ mặt khó nói nên lời:
"Môn sinh lý của cậu là do chó dạy à?"
"Alpha chỉ có thể phân hóa thứ cấp thành Enigma, không có chuyện phân hóa ngược."
Tôi lúng túng quay đầu đi.
Trước khi ra khỏi cửa, Cố Tiêu đứng ở đó.
Thấy tôi cẩn thận nhìn vết sưng đỏ trên tuyến thể qua gương.
Anh ta muốn nói lại thôi rất lâu.
Cuối cùng vẫn thốt ra một câu:
"Beta mềm lòng thì sẽ phải đi Ai Cập nhổ cỏ (gợi ý về việc bị làm quá nhiều)."
"Cậu đồ ngốc này, 'cái móc' sớm muộn gì cũng không giữ được."
Hả?
Nói cái gì lủng củng vậy?