Tôi tựa vào tường, nhìn bóng dáng Trình Cù đang bận rộn trong bếp.
Đột nhiên một cảm giác quen thuộc ập đến không rõ nguyên do.
Cứ như thể chúng tôi đã sống như thế này rất lâu rồi, đã là vợ chồng già của nhau.
Cũng không biết rốt cuộc hắn thích tôi ở điểm nào.
Tôi không mềm yếu dễ thương như Omega, người cũng không hoạt bát thú vị.
Vì cái gì?
Chưa kịp nghĩ ra kết quả, Trình Cù nhe răng nhếch mép bưng ra một bát mì, đặt lên bàn rồi xì xà xì xụp bóp tai mình, nói nóng c.h.ế.t hắn rồi, lẽ ra nên đeo găng tay bưng mới phải.
Tôi: "..."
Có lẽ vì hắn ngốc, cần một người thông minh để trung hòa chăng.
Kết hôn với hắn, chắc cũng không tệ.
Sau bữa ăn, tôi hài lòng nằm dài trên ghế sofa để tiêu hóa.
Trình Cù xử lý xong bát đũa trong bếp, đột nhiên xông ra vác tôi lên vai, hớt hải vác tôi vào phòng ngủ.
Tôi ngơ ngác: "Anh làm gì thế?"
Trình Cù cười hềnh hệch: "Bảo bối, tôi nhớ em từng nói, em muốn chúng ta có con."
"Tối qua tôi dùng lực hơi nhẹ, e là không được, lần này tôi dùng lực mạnh hơn, chắc chắn sẽ thành công."
Tôi trố mắt: "Anh đang nói cái quái gì thế, tôi muốn sinh con từ lúc nào?"
"... Anh khoan đã, ừm, tôi vừa ăn cơm xong..."
"Trình Cù, anh..."
"TRÌNH CÙ!!!!"