Hai tháng sau, Trình Cù hoàn toàn hồi phục.
Dưới sự buff tiền của nhà họ Trình, bụng hắn ngoài một vết sẹo mờ nhạt, căn bản không thể nhìn ra nơi đó đã từng bị một con d.a.o đ.â.m xuyên qua.
Trình Cù cởi trần như dâng bảo vật, khá tự đắc đi qua đi lại khoe khoang.
"Đàn ông trên người phải có vài vết sẹo, đây là biểu tượng của vinh dự."
Tôi liếc hắn một cái.
"Anh cứ thưởng thức đi, đây là kết quả của việc anh không đánh lại Hứa Lỗi, là biểu tượng của sự thất bại trong chiến đấu."
Trình Cù 'hề' một tiếng, ôm chặt tôi vào lòng.
"Anh làm thế là vì ai chứ mà em lại châm chọc chồng em như vậy."
"Có lương tâm không?"
Tôi bị hắn ôm chặt không thể động đậy, chỉ đành bất lực vỗ vỗ cánh tay hắn.
"Đang xào rau đấy, đừng quậy, lát nữa cháy bây giờ."
Trình Cù hơi nới lỏng một chút, nhưng không hoàn toàn buông tay, ngược lại còn vùi cái đầu lông lá của mình vào hõm vai tôi.
Tôi mặc kệ hắn ôm, theo lực của hắn mà hơi lắc lư sang hai bên.
Cần đổ dầu thì đổ dầu, cần xào rau thì xào rau.
Trình Cù đột nhiên cắn nhẹ vào bên cổ tôi.
Tôi xì một tiếng, trừng mắt nhìn qua.
"Đau, anh muốn làm chó à?"
Trình Cù không trả lời, chóp mũi hắn cọ cọ vào da cổ tôi, hơi thở phả ra có chút nóng.
Hắn ôm tôi, rất lâu không lên tiếng.
"Sao thế?"
Kỳ lạ.
Trình Cù đột nhiên lại cắn nhẹ một cái, rồi buông tôi ra.
"Không có gì, hơi buồn ngủ, tôi vào phòng ngủ một giấc đây."
"Đi đi, ăn cơm tôi gọi anh."
Hắn không ở bên cạnh làm ồn, tôi còn làm nhanh hơn một chút.
Nửa tiếng sau, tôi bày tất cả thức ăn lên bàn, đi vào phòng gọi hắn.
Trình Cù trùm kín trong chăn, mày khẽ nhíu lại, trán lấm tấm mồ hôi, trông không được thoải mái lắm.
Bị bệnh sao?
Tôi đặt tay lên trán hắn.
"Trình Cù? Anh không sao chứ?"
Giọng hắn khàn khàn: "Không sao... em ra ngoài trước đi."
"Nhưng trông anh không giống không sao, rốt cuộc anh—"
Giọng tôi đột nhiên khựng lại.
Coi hắn như người tàn tật quá lâu, suýt chút nữa quên mất.
Hắn là Alpha...
Kỳ mẫn cảm của Trình Cù đến rồi.
"Anh ráng chịu đựng, tôi đi lấy thuốc ức chế."
Tôi lập tức đứng dậy, nhưng chưa kịp bước ra khỏi phòng, lại chợt nhớ ra.
Đây là nhà tôi, mà tôi là Beta.
... Tôi không có thuốc ức chế.
Hiệu thuốc gần nhất... nếu bây giờ đi mua thì...
Đáy họng Trình Cù tràn ra một tiếng rên rỉ bị kìm nén.
Tôi đứng yên tại chỗ nửa phút, sau đó nhắm mắt lại, cuộn ngón tay, thở dài một hơi.
Đưa tay đóng cửa lại.
Khoảnh khắc ôm lấy Trình Cù, mắt hắn đột nhiên mở to.
"Tống Dật? Em—"
"Im đi." Tôi nắm lấy tay hắn vòng qua eo mình, cúi người dán môi lên môi hắn.
"Hôn tôi cho tử tế."