BẠN CÙNG PHÒNG CỦA TÔI LÚC NÀO CŨNG KHÓ THỞ

Chap 7

Chương 7: Uy Chấn

 

Lúc này đến phiên hơi thở của Nhậm Thanh Viễn ngừng trệ, hắn trừng lớn mắt không thể tin được: "Cậu tỉnh rồi?"

Bùi An Ninh ngồi dậy, tóc cậu rối bời có mấy sợi dính vào trước mắt, cậu đưa tay sửa sang lại một chút, đạm đạm cười nhìn về phía Nhậm Thanh Viễn.

"Ừm, vừa mới tỉnh."

Tay trái Bùi An Ninh tự nhiên buông thõng, Nhậm Thanh Viễn mơ hồ nhìn thấy trong lòng bàn tay cậu có cuộn giấy vụn, nhưng hiện tại quan trọng không phải là vứt rác hay không, hắn nghiêm túc nói: "Cậu vừa nãy là ngủ thôi sao?"

Bùi An Ninh vẻ mặt nghi hoặc, cậu do dự gật đầu: "Đúng vậy, làm sao vậy?"

"Cậu vừa nãy không thở!"

Cho dù hắn có say đến mấy cũng không thể nhìn nhầm tờ giấy bay lơ lửng thành bất động, "Tớ vừa nãy đặt giấy ở trước mặt cậu mà không hề bay lên."

Sắc mặt Bùi An Ninh ngẩn ra, sau đó cười: "Hô hấp của tớ vốn là tương đối nhẹ."

"Đặc biệt là lúc ngủ."

Người ngủ thì hô hấp vốn là tương đối nhẹ, Nhậm Thanh Viễn nửa tin nửa ngờ nuốt xuống một ngụm nước bọt: "Thật sao?"

"Ừm."

"Nhưng sắc mặt cậu trắng bệch, môi cũng trắng."

Bùi An Ninh đưa tay sờ soạng mặt một phen: "Có lẽ là quá mệt mỏi, đêm qua có chút mất ngủ. Vừa nãy gục trên bàn ngủ cũng không ngủ ngon."

Cũng có lý.

Nhậm Thanh Viễn ngây ngốc: "À."

Hôm nay hắn say không hề nhẹ. Nhậm Thanh Viễn muốn lắc lắc đầu cho tỉnh táo, nhưng vừa có động tác đã bị sự hỗn loạn trong đầu làm cho chóng mặt. Hắn đưa tay ấn thái dương nhíu mày: "Thôi, cậu đi ăn gì đi. Hôm nay uống một cốc rượu nên đầu óc không tỉnh táo lắm, tớ ngủ một lát đã."

Giọng nói như trút được gánh nặng: "Vậy cậu cứ ngủ đi, hiện tại đừng tắm, chờ tỉnh ngủ rồi hãy tắm."

"Được."

Bùi An Ninh lúc này còn sợ hắn ngã trong phòng tắm. Nhậm Thanh Viễn cười hắc hắc: "Vậy tớ đi ngủ đây."

"Ừm."

Không suy nghĩ quá nhiều, Nhậm Thanh Viễn thay quần áo hai ba cái liền bò lên giường, không quá một phút đã ngủ say.

Nghe thấy tiếng hít thở đều đều bên kia, Bùi An Ninh thở phào một hơi. Trán cậu đã ra mồ hôi.

Dang hai tay nhìn những mảnh giấy vụn lá bùa màu vàng còn sót lại trên tay trái, vẻ mặt Bùi An Ninh nhàn nhạt. Cậu tùy tay mở một chai nước tăng lực, hai ba ngụm trôi xuống giúp cổ họng khô khốc, dính nhớp mới giảm bớt phần nào.

Nhìn kim đồng hồ chỉ 8 giờ, Bùi An Ninh xoa nhẹ bụng: "Đã đến lúc ăn cơm."

Cậu cầm điện thoại và áo khoác quay người ra khỏi ký túc xá. Sợ đánh thức Nhậm Thanh Viễn trên giường, cậu cố ý đóng cửa nhẹ tay.


Sáng sớm.

Người ta nói ngày Giang Đại tổng tuyển cử (ngày đại hội thể thao) rất được coi trọng, mấy năm trước đây đại hội thể thao chọn ra kỳ thủ huấn luyện chưa từng đổ mưa. Hai ngày này cũng vô cùng nắng đẹp. Nhậm Thanh Viễn xoa tóc từ phòng tắm đi ra, đối diện Bùi An Ninh mới vừa mở mắt.

Hắn hỏi: "Hôm qua cậu ngủ cả ngày, buổi tối ngủ được không?"

Bùi An Ninh gật đầu: "Ngủ rồi."

"Vậy chất lượng giấc ngủ của cậu cũng đủ ghê gớm đấy."

Bùi An Ninh cười nhạt: "Cũng được."

Nhậm Thanh Viễn tối qua ngủ một mạch đến sáng nay. Sáng sớm thức dậy hắn bò đi tắm ngay, hắn ngủ mười mấy tiếng nên tỉnh dậy thần thanh khí sảng.

Chờ Bùi An Ninh thu dọn xong, bọn họ chậm rãi đi đến khán đài, đi ngang qua nhà ăn lại mua chút bữa sáng cầm theo. Nhậm Thanh Viễn hôm nay không vội: "Hạng mục đồng đội đều vào buổi chiều, buổi sáng tớ sẽ ở lại đây."

"Ừm, lát nữa tớ đi đấu vật tay."

Nhậm Thanh Viễn vui vẻ: "Được thôi, xem xem cậu và cường giả tớ chọn ra ai tốt hơn."

Bùi An Ninh ăn bánh khoai môn: "Cường giả?"

"Ừm, hai chúng ta thi xong ngày hôm sau tớ liền kêu mọi người trong lớp thi đấu một vòng. Tớ mới là thứ ba của lớp. Người được chọn ra tuyệt đối là cường giả."

Nhậm Thanh Viễn lời thề son sắt, tuyển thủ hắn chọn ra cơ bắp khối còn to gấp đôi hắn. Sợ Bùi An Ninh thua buồn, Nhậm Thanh Viễn còn an ủi cậu: "Nhưng cậu đừng lo lắng, nếu cơ thể không thoải mái thì đừng miễn cưỡng."

Bùi An Ninh cười: "Cậu chắc chắn là tớ sẽ thua?"

Kỳ thực cũng không hẳn.

Bùi An Ninh hoàn hảo xác minh câu nói không thể trông mặt mà bắt hình dong. Nhậm Thanh Viễn nhìn hộp bánh khoai môn còn lại năm cái trong tay cậu do dự: "Thắng tớ mời cậu uống trà sữa."

"Được."

Đấu vật tay là hạng mục đầu tiên hôm nay. Nhậm Thanh Viễn xuyên qua toàn bộ sân vận động đi xem trận đấu. Bùi An Ninh một đường đăng đỉnh, cùng với to con Viện Thể Thao là Vương Khiếu lọt vào trận chung kết.

"Trời ạ, tớ cứ nghĩ Viện Y học cử Bùi An Ninh tới chỉ là để giữ thể diện thôi. Kết quả một đường giết đến trận chung kết? Cậu ấy nhìn gầy như vậy."

Nhậm Thanh Viễn cũng nghĩ như vậy, cậu ấy nhìn gầy như vậy.

Hai nữ sinh đối diện cười: "Cũng có thể vì cậu ấy luôn mặc áo dài tay, mặc quần áo nhìn gầy đấy. Hơn nữa Viện Y học, nếu là khoa phẫu thuật chỉnh hình thì sau này làm phẫu thuật còn phải cầm rìu."

"Ha ha ha ha ha ha có lý."

Nhậm Thanh Viễn cũng cảm thấy có lý, hắn phụ họa: "Tớ có thể tưởng tượng ra cảnh Anh Thao Thiết cầm rìu cưa điện."

Dựa theo tính cách Bùi An Ninh, cậu ấy sẽ tỉ mỉ rửa tay, khử trùng trước khi vào phòng phẫu thuật, sau đó như không có việc gì một tay vung lên chiếc cưa điện nặng mấy chục cân, thản nhiên thong dong kết thúc ca phẫu thuật này.

Một đống người vây quanh cười đến chảy nước mắt, Trần Việt Việt cười đến thẳng không dậy nổi eo: "Trời ạ, các cậu quá trâu bò!"

Vương Khiếu ngồi trên ghế cười ra nước mắt: "Các cậu là Viện Y học phái tới đúng không! Tớ bây giờ vừa nhìn thấy khuôn mặt cậu ấy là tớ có thể nghĩ đến cái cảnh đó."

To con ồn ào: "Lát nữa tớ cười không còn sức đâu."

"Ai, được được được, không cười nữa."

Bùi An Ninh cũng đang cười, nhưng cậu cười không sâu: "Tớ chắc không đi khoa phẫu thuật chỉnh hình đâu."

Biểu cảm của Nhậm Thanh Viễn vừa mới bình phục lại không kìm được. Hắn chịu ánh mắt cảnh cáo của Vương Khiếu lùi lại hai bước: "Các cậu thi đi."

"Bắt đầu!"

Một tiếng còi, mọi người xung quanh đều im lặng, mắt nhìn chằm chằm hai người ở giữa.

Ban đầu Vương Khiếu biết đối thủ của mình là Bùi An Ninh còn đắc ý một hồi, hắn không hề cảm thấy mình sẽ thua.

Kết quả bây giờ nghẹn đến mức đỏ bừng mặt, gân xanh trên cổ nổi lên: "Trời ạ!"

Trận đấu bắt đầu được một phút, hiện tại hai người ngang tài ngang sức.

Nhậm Thanh Viễn đã hiểu, hóa ra hôm đó Bùi An Ninh còn nhường hắn. Hắn còn không đấu lại Vương Khiếu.

Bên kia Vương Khiếu to con, cổ thô, ngược lại Bùi An Ninh tuy rằng cũng vai rộng eo thon, nhưng nhìn liền không thể so sánh.

"Ngoạ tào ngoạ tào ngoạ tào!"

"Chung kết đấu vật tay, Viện Y học Bùi An Ninh, thắng!"

Một đám cao tài sinh đã vượt qua kỳ thi đại học lúc này không thể nghĩ ra từ ngữ nào khác: "Trời ạ? Sức cậu sao có thể lớn như vậy."

Bùi An Ninh mặt đỏ bừng, nhưng mặc dù như vậy khuôn mặt vẫn chịu được. Nhậm Thanh Viễn phục: "Anh Thao Thiết, quá lợi hại!"

"Trà sữa."

"Đó là điều chắc chắn, một vòng trà sữa tớ cũng mời."

Kết thúc trận đấu một phút Vương Khiếu cũng chưa phản ứng lại. Vừa mới bắt đầu hắn cảm thấy lòng bàn tay Bùi An Ninh lạnh lẽo, nhưng sao có thể...

"Cái này quá mẹ nó không khoa học."

Trần Việt Việt lắc đầu: "Thôi Khiếu ca, cậu không ăn nhiều bằng cậu ấy."

Vương Khiếu hơi hé miệng: "Cậu ấy thật sự ăn nhiều hơn tớ?"

"Tớ tận mắt nhìn thấy."

"Vậy... cũng đúng."

"Đi thôi, lĩnh thưởng đi."

Nhậm Thanh Viễn vốn dĩ cũng muốn đi cùng Bùi An Ninh lĩnh thưởng. Trên đường còn gặp Tề Nham vội vã ra mồ hôi, hắn kinh ngạc: "Anh Thao Thiết ngầu quá!"

"Cũng được."

"Cũng được cái khỉ gì, cậu trận chiến này phong thần rồi."

"Không khoa trương như vậy."

Tề Nham thở hổn hển: "Thôi thôi, cậu không hiểu." Sau đó giọng điệu chuyển, hắn nhìn về phía Nhậm Thanh Viễn cắn răng: "Cùng là lớp trưởng, sao cậu lại nhàn nhã như vậy?"

"Phân công một ít cho cấp dưới."

Bộ dạng đắc ý của Nhậm Thanh Viễn làm Tề Nham tức giận: "Được, các cậu đi đâu đấy?"

"Vừa thi xong, đi cùng Anh Thao Thiết lĩnh thưởng."

"Đi thôi, cậu ngựa quen đường cũ."

Chia tay Tề Nham, Nhậm Thanh Viễn và Bùi An Ninh vừa nói vừa cười đi về phía đó. Còn chưa đến chỗ lĩnh thưởng thì Lý Húc thở hồng hộc chạy đến chỗ Nhậm Thanh Viễn, nói hạng mục tiếp sức kiểm tra danh sách sớm.

Nhậm Thanh Viễn lập tức đi cùng Lý Húc.

Bùi An Ninh gật đầu với bọn họ, tự mình đi lĩnh thưởng xong trở về khán đài ngồi xuống.

Viện Y học không ít người đến tìm cậu đấu vật tay, Bùi An Ninh đồng ý hai người, sau đó cậu lấy cớ không đủ sức mà từ chối.

Chỉ còn lại không nhiều hạng mục cá nhân, sau khi thi xong hạng mục cá nhân thì còn lại kéo co đồng đội. Sau khi kéo co, đại hội thể thao này coi như kết thúc.

Bùi An Ninh ăn hai cái bánh mì xong ngồi ở vị trí xem phim. Đại hội thể thao ồn ào, đeo tai nghe cũng không nghe rõ tiếng phim. Bùi An Ninh dứt khoát tháo tai nghe ra xem phụ đề.

"Nhậm Thanh Viễn? Nhậm Thanh Viễn sao vậy?"

"Ngã? Cậu ấy không đăng ký nhảy xa sao?"

"Cái này tớ không rõ lắm. Ai, bọn họ quay lại rồi!"

Nhậm Thanh Viễn ngã? Bùi An Ninh ngẩng đầu nhìn. Cách khán đài hơn 50 mét, Tưởng Hiểu Bắc cõng, Trần Việt Việt đỡ, người trên lưng chính là Nhậm Thanh Viễn.

Chớp mắt Tưởng Hiểu Bắc đã cõng Nhậm Thanh Viễn chạy lên khán đài. Hắn đi ngang qua Viện Thể Thao không dừng lại, cõng người thẳng đến Viện Y học.

Tề Nham kinh hãi: "Mẹ nó, cậu ấy sao vậy?"

Nhậm Thanh Viễn được Tưởng Hiểu Bắc thả xuống, một chân chấm đất: "Không sao, lúc đứng dậy sau khi nhảy xa bị xoay một chút."

"Giải nhì."

Tề Nham khinh thường: "Ai hỏi cậu giải mấy? Mà cậu không đăng ký nhảy xa sao?"

"Có một bạn học không đến, tớ đỡ một chút."

Trần Việt Việt nhướng mày: "Giúp xem xem nào, cậu ấy bị làm sao vậy?"

Tề Nham vô ngữ: "Tớ xem? Đại ca, tớ là sinh viên năm nhất."

Trần Việt Việt nghe hắn nói cũng cảm thấy có lý: "Vậy được, chúng ta đưa thẳng đến phòng y tế."

Nhậm Thanh Viễn thở dài: "Thật không có gì nghiêm trọng đâu, tớ nghỉ ngơi hai ngày là được."

"Thôi, anh em. Chân cậu sưng lên rồi kìa."

"Để tớ xem." Bùi An Ninh đi tới.

Nhậm Thanh Viễn cười cười: "Thật sự không có gì đâu."

Bùi An Ninh không nói, cậu kéo tất Nhậm Thanh Viễn xuống, lộ ra phần mắt cá chân. Trong vòng hai phút ngắn ngủi mắt cá chân đã sưng lên. Cậu sờ soạng lặp đi lặp lại hai lần: "Đi bệnh viện đi, giãn dây chằng, cần phải kê thuốc."

"Giãn dây chằng?"

Nhậm Thanh Viễn kinh hô.

"Không nghiêm trọng, tịnh dưỡng một tuần là ổn thôi."

Nhậm Thanh Viễn nhận mệnh gật đầu: "Tớ đã bảo rồi, Anh Thao Thiết của chúng ta mà làm bác sĩ là phải có phong thái này."

"Được rồi đừng lôi thôi nữa, bảo Anh Thao Thiết đưa cậu đi bệnh viện đi."

"Tớ không vội, lát nữa các cậu còn có kéo co mà."

Tề Nham cười: "Không có gì bất ngờ cuối cùng chính là hai viện chúng ta thi đấu. Viện các cậu mất một cậu, Viện Y học chúng tớ bồi một Bùi An Ninh, thế nào? Đủ nghĩa khí không?"

"Phụt ha ha ha ha ha ha ha."

"Trời ạ, Tề Nham cậu đủ trượng nghĩa."

Tưởng Hiểu Bắc sợ hắn đổi ý: "Được rồi, vậy cứ quyết định như vậy nhé."

Tề Nham khinh thường một tiếng: "Viện các cậu nhiều người vừa cao vừa khỏe như vậy, sao lại bám lấy Anh Thao Thiết chúng tớ không buông?"

"Cái này khó nói, Anh Thao Thiết các cậu có chút huyền học."

"Được rồi, được rồi, mau để họ đi bệnh viện đi."

Bùi An Ninh gật đầu, cậu đeo ba lô lên vai rồi đi về phía Nhậm Thanh Viễn: "Tớ cõng cậu."

"Cậu cõng tớ?"

"Ừm."

Không để Nhậm Thanh Viễn phản ứng, Bùi An Ninh ngồi xổm xuống trước mặt hắn: "Tớ cõng cậu đến cổng trường, chúng ta gọi taxi đi."

"Hay là vẫn để Tưởng ——" Nhậm Thanh Viễn chưa nói dứt lời Bùi An Ninh đã thúc giục: "Lên đi."

Cái thân hình gầy gò của Bùi An Ninh, hắn sao có thể không biết xấu hổ mà đè lên được. Nhậm Thanh Viễn rối rắm: "Tớ thật ra nhảy lò cò đi cũng được."

Bùi An Ninh chớp chớp mắt, lại không cho hắn phản ứng, quay đầu bảo Tề Nham đẩy hắn lên.

"Nhanh lên đi, sao làm màu thế."

"Ai! Tớ không phải, tớ ——" Nhậm Thanh Viễn lập tức bị đẩy lên lưng Bùi An Ninh. Bùi An Ninh lập tức đứng lên, còn nhún hai cái: "Vậy chúng tớ đi trước."

"Ừm, chú ý chốt giữ cổng."


Nửa giờ sau, Nhậm Thanh Viễn từ phòng khám bệnh đi ra. Chân hắn quấn băng gạc, trong tay còn cầm túi chườm đá.

Hắn ngồi ở ghế dài hành lang bệnh viện chờ Bùi An Ninh lấy thuốc. Bác sĩ nói cũng không khác những gì Bùi An Ninh nói với hắn là bao. Nhậm Thanh Viễn u uất cảm thán: "Anh Thao Thiết quả không hổ danh vác nhiều sách như vậy."

Khoa Dược đông người, lấy thuốc phỏng chừng còn phải hơn mười phút. Nhậm Thanh Viễn lấy điện thoại ra lên diễn đàn. Hôm nay trên diễn đàn hẳn đều là ảnh của Bùi An Ninh.

Quả như hắn nghĩ, bài viết đầu tiên đang nói về việc Bùi An Ninh giành giải nhất đấu vật tay, danh hiệu Nam Thần Thao Thiết tỷ lệ thuận với thực lực.

Nhưng phong cách các bài còn lại thì không đúng lắm.

"Hot Boy Toàn Trường cõng Hot Boy Viện Thể Thao đi rồi. Ai hiểu, muốn 'ship' quá."

"Mới 'ship' ư? Tớ thấy mùi vị đó từ ngày đầu tiên hai người họ đi ăn cơm rồi."

"Thật sự! Bùi An Ninh chỉ là quá cao, nếu không thì Vợ Yểu Điệu chính hiệu. Da đen da trắng tuyệt phối!"

"Ai? Ai Vợ Yểu Điệu? Anh Thao Thiết chúng ta vừa cao vừa sức lực lớn, đừng có đứng ngược!"

"Mấy cái này chưa nói đến. 'Ship' đi, đừng ngây ra đó."

...

Nhậm Thanh Viễn nghẹn lời một trận, qua một lúc lâu mới cười ra tiếng: "Thôi, thích nói gì thì nói."

Chỉ là nói đùa thôi cũng không ảnh hưởng gì đến hắn.

back top