BẠN CÙNG PHÒNG CỦA TÔI LÚC NÀO CŨNG KHÓ THỞ

Chap 14

Chương 14: Đánh Nhau

 

Xung quanh mọi người vội vàng dọn chỗ cho hắn.

Nhậm Thanh Viễn hừ lạnh một tiếng với đám người vui sướng khi người gặp họa kia, theo tay Bùi An Ninh liền ngồi vào lòng cậu, sợ đè nặng Bùi An Ninh nên hắn chống chân xuống đất.

Bùi An Ninh ôm người trong lòng ngực, một cử động nhỏ cũng không dám. Cậu ôm rất vững, nhưng sợ Nhậm Thanh Viễn quậy phá. Ngẩng đầu đối diện với Nhậm Thanh Viễn, Bùi An Ninh có một thoáng hoảng loạn, nhưng giây tiếp theo người kia đưa tay ôm lấy cổ cậu, khẽ ho vài tiếng lấy giọng: "Anh trai, người ta nhớ anh!"

"Ha ha ha ha ha ha ha!"

"Trời ơi! Nhậm Thanh Viễn mày ngầu vãi!"

Tai Nhậm Thanh Viễn lặng lẽ đỏ một góc: "Lại đây!" Tối nay hắn tính cùng chết với Trần Việt Việt.

Bùi An Ninh lặng lẽ buông tay ra, nhưng cảnh tượng vừa rồi khiến cậu rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Cậu giả vờ như không có việc gì, giây tiếp theo uống cạn ly trà sữa còn lại một nửa.


Đoàn người chơi đến hơn 10 giờ tối, chạy sát giờ tắt đèn chui về phòng ngủ. Nhậm Thanh Viễn kéo Bùi An Ninh vọt vào ký túc xá lúc 10 giờ 25 phút. Trong tay Bùi An Ninh còn xách theo cơm hộp vừa được họ dọn dẹp.

"Xem ra lại phải tắm vào ngày mai."

Bùi An Ninh gật gật đầu. Cậu ăn một hơi hơn nửa chén cơm: "Ngày mai cậu đi lúc mấy giờ?"

"Tớ tỉnh ngủ là đi, chắc khoảng 9 giờ hơn."

"Vậy hai đứa mình không chênh lệch lắm, tớ 9 giờ rưỡi."

Nhậm Thanh Viễn cười cười: "Trùng hợp vậy, vậy có thể đi cùng nhau."

"Được."

Sáng sớm ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, sinh viên các khoa đều vội vã chạy về nhà. Đại bộ phận đã về từ đêm qua.

Ở cổng trường phất tay tạm biệt Bùi An Ninh, Nhậm Thanh Viễn quay đầu lên xe của ba hắn.


Thoáng cái, lên xe như thế nào một tuần trước, bây giờ hắn xuống xe y hệt như vậy.

Cùng xuống xe còn có một túi lớn đồ ăn mà mẹ Nhậm Thanh Viễn mang cho.

Nhậm Thiên vẫy vẫy tay: "Mau vào đi, ngày mai con còn phải đi học đấy."

"Con biết rồi ba."

Nhậm Thanh Viễn xách túi lớn đi về phía trường học, chiếc xe phía sau nhanh chóng lái đi.

Nhậm Thanh Viễn biết ba hắn định đi đâu. Mấy ngày nghỉ này ba hắn nói trong nhóm câu cá là tìm được một chỗ ngồi tốt, hắn buồn bã nói: "Ông già này ý ngứa mấy ngày rồi."

Nề hà bị mẹ hắn đè ở nhà nấu cơm, bây giờ cuối cùng cũng có thể đi.

Nhậm Thanh Viễn nghĩ nếu không phải mẹ hắn mang theo một túi đồ ăn, ba hắn có thể bắt hắn đi tàu điện ngầm tới đây.

Đi một mạch về ký túc xá, Nhậm Thanh Viễn xách một túi đồ ăn lớn như vậy mồ hôi đầy đầu. Hắn nheo mắt nhìn người bên kia có chút quen mắt, hô to: "Tưởng Hiểu Bắc!"

Tưởng Hiểu Bắc đang cưỡi xe đạp điện: "U, Viễn Tử về rồi."

"Huynh đệ, chở tớ về, mệt chết tớ rồi."

Tưởng Hiểu Bắc mới mua xe đạp điện, đang cưỡi chơi, "Lên xe."

Ngồi trên xe còn có gió thổi nhè nhẹ, Nhậm Thanh Viễn cảm giác mình sống lại: "Các cậu về sớm vậy?"

Xe đạp điện giới hạn tốc độ, Tưởng Hiểu Bắc muốn nhanh cũng không nhanh lên được: "Trường học lớn quá, về sớm mua cái xe đạp điện."

"Quá có lý, tớ cũng phải mua một cái."

"Vậy được, lát nữa tớ đẩy (giới thiệu) cửa hàng này cho cậu. Chờ hắn hoàn tiền 200 đồng cho tớ rồi tớ đi ăn cơm."

Nhậm Thanh Viễn suy nghĩ: "Lát nữa đi luôn nhé, tớ tiện thể đi mua xe."

"Được, tớ hỏi Trần Việt Việt với Lý Húc xem có về không."

Nhậm Thanh Viễn cũng phải về ký túc xá một chuyến: "Vậy tớ hỏi Anh Thao Thiết."

Năm phút sau Nhậm Thanh Viễn xuống xe: "Cảm ơn, huynh đệ." Hắn cười với Tưởng Hiểu Bắc, xách đồ về ký túc xá.

"Bác ơi! Con về rồi."

"Tốt, về rồi tốt."

Nhậm Thanh Viễn cười hì hì, bước nhanh lên cầu thang.

Hắn một phát đẩy cửa ký túc xá ra. Ban đầu tưởng Bùi An Ninh không có ở đây còn định gọi điện thoại cho cậu, không ngờ vừa vào cửa đã thấy Bùi An Ninh nằm trên giường. Nghe thấy tiếng mở cửa Bùi An Ninh đứng dậy: "Cậu về rồi."

"Tớ đánh thức cậu à?"

Bùi An Ninh lắc đầu: "Không có, tớ ngủ buổi sáng. Cũng nên dậy rồi."

"Ngủ buổi sáng?" Nhậm Thanh Viễn giật mình: "Tối qua cậu không ngủ sao?"

Bùi An Ninh xuống giường mặc quần áo: "Tối qua chạy số liệu thí nghiệm, hơn 7 giờ sáng mới về."

Nhậm Thanh Viễn thở dài: "Vậy vừa hay chúng ta đi ăn cơm."

"Ăn cơm?"

"Ừm, tớ đi mua cái xe đạp điện trước. Sau đó chúng ta đi trung tâm thương mại gần đó ăn cơm."

"Được."

Khoảng hơn 7 giờ tối trời gần như đã đen, hai người Nhậm Thanh Viễn vừa xuống lầu điều đầu tiên nhìn thấy là chiếc xe đạp điện màu xanh lục của Tưởng Hiểu Bắc: "Việt Việt không tới à?"

Lý Húc ngồi ở ghế sau Tưởng Hiểu Bắc: "Trần Việt Việt cùng Vương Khiếu họ đi chơi game rồi."

"Được, vậy chúng ta đi."

Nhậm Thanh Viễn mua xe rất nhanh, ông chủ kia hoàn tiền cũng nhanh, lập tức chuyển 200 đồng cho Tưởng Hiểu Bắc: "Sau này có bạn học mua xe thì vẫn dẫn đến chỗ tôi nhé!"

"Được rồi, ông chủ."

Tưởng Hiểu Bắc lắc lắc hai tờ tiền lớn vừa nhận được: "Đi thôi, ăn cơm thôi."

"Được."

Giờ này chỗ nào cũng phải xếp hàng, họ lấy số ở cửa tiệm thịt nướng xong chuẩn bị đi dạo một vòng tầng hai rồi quay lại.

"Lát nữa ăn cơm xong đi mua chút đồ uống đi, tớ vừa thấy đồ uống ở quán thịt nướng họ đắt quá."

"Trời ơi, vậy phải mua."

Mấy người đi dạo tầng hai hơn nửa giờ, thấy thời gian gần đủ, chuẩn bị đi WC rồi lên.

Vừa đi đến cửa nhà vệ sinh, bên kia truyền đến một trận cãi vã. Nghe như là giọng nữ sinh trẻ tuổi, nghe giọng còn có chút quen thuộc, mấy người liếc nhau nhanh hơn bước chân.

Trong sảnh cầu thang.

"Mày buông tao ra, mày dựa vào cái gì mà kéo tao!" Vu Thiến tức giận đến đỏ mắt, người này quả thực không thể nói lý!

Hai tay nàng bị một tiểu đệ cao lớn vạm vỡ kéo, tiểu đệ kia nhìn có thể nặng hai trăm cân, chiều cao nhìn còn chưa đến 1 mét sáu. Vu Thiến trốn thoát không xong, cổ tay đã đỏ.

"Bạn tao liếc hắn một cái chính là thích hắn, từ chối hắn chính là lạt mềm buộc chặt (giả vờ kiêu), đầu óc tụi mày chưa phát triển hết à!" Ngực Vu Thiến phập phồng, nàng quả thực sắp bị tức chết.

"Câm miệng!"

Trần Nhu Nguyệt hốc mắt đỏ hoe, tay nàng cũng bị một tên con trai đối diện nắm chặt: "Buông ra! Tao báo cảnh sát!"

Người đối diện kia lớn lên tai to mặt lớn, Trần Nhu Nguyệt nhìn một cái đều cảm thấy ô uế đôi mắt mình. Nàng mạnh mẽ rụt tay về, nề hà lực lượng kém quá lớn, nàng kéo không được.

Tên con trai kia cách nàng không đủ một cánh tay, cái mùi tanh tưởi trên người xộc đến mức Trần Nhu Nguyệt không dám mở miệng.

Nàng sợ vừa há miệng là nôn ra luôn!

"Giả vờ cái gì? Mày đã nhìn tao, mày còn không thích tao, giả vờ cái gì mà giả vờ! Tao có thể nói chuyện với mày là cho mày thể diện, tay này mềm." Đại ca lưu manh vừa mở miệng lập tức khiến người ta khó chịu.

Phía sau hắn còn đi theo mấy tiểu đệ: "Đúng vậy! Đại ca chúng tôi chính là thích!"

"Mẹ mày, miệng mày mọc ngược à?" Vu Thiến mắng thẳng.

"Câm miệng! Lớn lên cùng con heo giống nhau, khi nào đến lượt mày nói chuyện!" Đại ca nắm chặt cổ tay Trần Nhu Nguyệt lập tức bị Vu Thiến chọc giận.

"Không dám nhận, tao làm sao dám tranh cái ngôi vị này với mày!" Vu Thiến vừa nói xong, miệng nàng lập tức bị một tiểu đệ khác bịt lại: "Ưm —— Ưm!"

Nhà vệ sinh công cộng của trung tâm thương mại này phải đẩy một cánh cửa lối thoát hiểm mới thấy được. Nhậm Thanh Viễn một chân đá văng cửa. Âm thanh dọa bọn người kia nhảy dựng.

"Nhậm Thanh Viễn!" Trần Nhu Nguyệt thấy là hắn liền hô to, như thấy cứu tinh.

Tưởng Hiểu Bắc người choáng váng, hắn hô lớn: "Tao chửi thề! Buông tay!"

Đám tên côn đồ kia có khoảng sáu bảy người, thấy họ chỉ có bốn người thì cười không kiêng nể gì: "Mày chửi thề ai đấy? Thằng nhãi ranh cút cho tao xa bao nhiêu thì cút. Lúc lão tử ra lăn lộn, lông mày còn chưa mọc đủ đâu!"

"Mày chửi thề ——"

"Buông tay!" Bùi An Ninh ở gần Vu Thiến nhất, cậu lợi dụng lúc người kia không chú ý lập tức đưa tay nắm lấy cái tay đang che miệng Vu Thiến. Dùng sức một cái trực tiếp bẻ tay ra, tên tiểu đệ kia trừng lớn đôi mắt: "Cút! Liên quan gì đến mày!"

"Cút mẹ mày! A ——" Vu Thiến tìm đúng thời cơ lập tức cắn ngón tay hắn, cắn mạnh chính là không buông, cho mày mắng! Lão nương không cắn đứt tay mày tính tao thua!

"Cút ——"

"A!" Vu Thiến bị người kia đột nhiên vung, sắp đụng vào chốt cửa phòng cháy bên tường. Bùi An Ninh vội vàng kéo người về che ở phía sau.

Tưởng Hiểu Bắc tiến lên đỡ lấy người, quay đầu kêu: "Anh Húc, báo cảnh sát!"

Nhậm Thanh Viễn lạnh giọng: "Buông tay!"

"Lão tử kêu mày cút, mày không nghe thấy sao!" Đại ca lưu manh lộ vẻ hung quang. Lối thoát hiểm bên ngoài nhà vệ sinh cách cửa cũng có một khoảng cách. Ban công lộ thiên tối đen một mảng, có hai tên tiểu đệ đang ngồi xổm phía sau hút thuốc, thấy đại ca họ vẫy tay liền vội vàng tiến lên: "Đại ca!"

"Để nó xen vào việc người khác, lão tử phải dạy dỗ nó một chút!"

"Đại ca yên tâm!"

"A ——" Chờ tên tiểu đệ kia ra tay, gần như một động tác, Nhậm Thanh Viễn một chân đá văng người đó. Hắn cười lạnh: Lý Húc đang quay phim đấy, bây giờ là bọn họ ra tay trước!

"Ưm ——" Nhậm Thanh Viễn giả vờ giả vịt che lại bụng, tiếp theo nhếch lên nụ cười gian xảo: "Tới đi ——"

"Tao chửi thề!" Tên đại ca lưu manh kia một phát đẩy Trần Nhu Nguyệt ra. Cô gái loạng choạng hai bước bị Vu Thiến kéo qua, đại ca lưu manh cũng mặc kệ những thứ khác, hắn bây giờ chỉ muốn đánh cho thằng nhãi ranh trước mặt này một trận.

Cho hắn thể diện!

"Ba mẹ mày không dạy, để lão tử dạy!" Đại ca lưu manh "A ——" một tiếng, hắn vung một quyền về phía Nhậm Thanh Viễn.

Nhậm Thanh Viễn nhanh nhẹn né người, nhân tiện một chân đá vào sau eo tên đại ca lưu manh: "Sao đứng cũng không vững thế?"

"Mày chửi thề, lên hết cho tao!"

Mấy tên côn đồ kia ùn ùn xông lên. Bùi An Ninh và Nhậm Thanh Viễn đều đã học võ, hai người họ không bị hại, nhưng Tưởng Hiểu Bắc vừa lên đã bị đạp hai chân.

"Chết tiệt! Có gan thì một chọi một đi!"

Lý Húc vừa quay phim vừa che chở hai nữ sinh, hắn còn sốt ruột muốn lên giúp đỡ.

Nhậm Thanh Viễn vừa đánh trả vừa dành thời gian xem hai người kia. Bùi An Ninh mỗi chiêu mỗi thức đều rất chính thống, còn Tưởng Hiểu Bắc ỷ vào thể trạng lớn, chặn được hai tên côn đồ gầy như cây gậy trúc liền không cho chúng dậy: "Huynh đệ cố lên!"

"Chết tiệt!" Nhậm Thanh Viễn sơ suất suýt bị người đánh lén, khóe miệng hắn bị thêm một vết thương hở. Hắn lập tức dùng khuỷu tay đánh lui người phía sau.

Bên này đang đánh nhau nảy lửa, đột nhiên cánh cửa lớn phía sau "phanh phanh phanh" bị người gõ vang: "Mở cửa, cảnh sát!"

"Ôm đầu ngồi xổm xuống!"

Mũi tên đại ca lưu manh trước mặt Nhậm Thanh Viễn bị chảy máu lênh láng, cả khuôn mặt đỏ bừng. Quần áo Nhậm Thanh Viễn cũng bị quẹt bẩn. Khi hắn ngồi xổm xuống lập tức tiến sát bên cạnh Bùi An Ninh, nháy mắt ra hiệu.

Bùi An Ninh rối rắm.

Nhậm Thanh Viễn nháy mắt, Bùi An Ninh gật đầu.

"Phanh ——"

"Anh Thao Thiết!"

Bùi An Ninh thẳng đơ ngã xuống đất, cậu ôm ngực thở dốc vẻ mặt đau đớn. Nhậm Thanh Viễn lập tức ôm lấy cậu vẻ mặt lo lắng: "Chú cảnh sát, bạn cháu sức khỏe không tốt!"

Cảnh sát dẫn đầu lớn tiếng nói: "Mau, đưa bệnh viện!"

Hai giờ sau, Bùi An Ninh và Nhậm Thanh Viễn ngồi xe cảnh sát từ bệnh viện về đồn công an. Vừa nãy Bùi An Ninh đến bệnh viện, bác sĩ y tá đều nhận ra, khiến cảnh sát xem ngây người, đây là bệnh nặng đến mức nào.

Xuống xe sau có cảnh sát đưa hai người đi làm hồ sơ. Có video của Lý Húc và lời làm chứng của hai nữ sinh, chuyện đám tên côn đồ kia bị tóm là ván đã đóng thuyền.

Huống chi một nửa số người kia đều có tiền án. Bùi An Ninh còn có bệnh án. Bệnh của cậu cũng không nhẹ, đi bệnh viện bác sĩ đều bó tay không có cách nào, lại cho đám tên côn đồ kia một đòn nghiêm trọng.

"Được rồi, ghi chép làm xong rồi, người nhà các cậu đến đón đi."

Nhậm Thanh Viễn điền số điện thoại của giảng viên hướng dẫn (đạo viên). Hắn lúc này gọi ba hắn từ ao cá về đón, hắn khó sống yên rồi.

"Xin chào, anh tìm ai?"

Cửa ra vào một bóng dáng còn cao hơn cảnh sát, giọng người đàn ông trầm thấp mang theo nụ cười: "Bùi An Ninh."

"Bùi An Ninh, cậu có thể đi rồi."

Nhậm Thanh Viễn quay đầu đi xem. Anh trai Bùi An Ninh ngoài đời nhìn đẹp trai hơn trong ảnh nhiều. Hắn cười với Bùi An Ninh: "Cậu đi trước đi, tớ đợi một chút."

"Không cần."

Này còn có thể tạo dáng sao? Nhậm Thanh Viễn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy tiếng thở hổn hển của Vương Đại Tề: "Đồng chí cảnh sát, đồng chí cảnh sát! Tôi là giảng viên hướng dẫn của chúng nó, đến để đưa đám trẻ này về."

"Ngài xem đây là chứng chỉ giảng dạy của tôi."

Cảnh sát kiểm tra một lượt, tận tình khuyên bảo: "Được, đi thôi. Sau này nhớ đừng đánh nhau nữa."

Bùi Ngọc Sinh nhướng mày: "Mấy người kia đâu?"

"Bị giam giữ mười lăm ngày."

Bùi Ngọc Sinh gật gật đầu, quay người vẫy tay với Bùi An Ninh. Ra cửa sau hắn ý cười rạng rỡ, ôm lấy cổ Bùi An Ninh trêu chọc: "Được lắm Bùi An Ninh, không ngờ còn có ngày anh phải tới vớt mày."

back top