BẠN CHÍ CỐT CỦA TA XUYÊN LÀM HOÀNG ĐẾ

chap 22

Chương 22: Vậy lên giường

Nếu để Bạch Dật biểu diễn thâm tình, hắn liền dùng hết mọi thủ đoạn. Trước hết là trong lòng không có vật ngoài Tiêu Thời Vân, sau đó lại chen lời về quân tình Tây Bắc khi hai vị đại thần đang báo cáo.

Bên tay trái, một vị đại thần bẩm báo quân tình:
“Bệ hạ, Tây Bắc bên kia Khương người gần nhất đang chiêu binh mãi, hơn nữa cùng sa mạc tây sườn phụ thuộc tiểu quốc kết giao bí mật. Ngài muốn cải trang vi hành dò thám quân tình sao?”

Tiêu Thời Vân lạnh lùng nói:
“Lại nói, trước phái một chi tinh binh thu thập tin tức, chú ý thời khắc Tây Bắc động thái.”

Bạch Dật giật mình, lo lắng:
“Nghe tới thật nguy hiểm, bệ hạ ngài thật sự muốn đi sao? Ngài vừa đi, nô chỉ còn lại một mình, nô sẽ lo ngủ không yên.”

Tiêu Thời Vân khẽ nhếch khóe môi:
“Nói như thể trẫm ở ngươi có thể ngủ giống nhau, ngày nào đó cũng không phải sau nửa đêm ngủ.”

Bạch Dật đỏ mặt, hắn tưởng Tiêu Thời Vân chỉ nói đùa, rõ ràng trẫm vẫn trong sạch! Hắn chỉ biết lắp bắp đáp lại:
“Ngủ không được còn không đều là vì ngươi, bệ hạ thật sự muốn để nô lưu lại nơi này sao?”

Hắn thật lòng hy vọng, khi ngủ, Tiêu Thời Vân có thể lăn xa ra một chút là được.

Tiêu Thời Vân làm bộ nhún vai, dắt tay Bạch Dật:
“Lá gan thật tiểu, không có trẫm bên cạnh, vậy phải làm sao bây giờ?”

Bạch Dật nhịn, rút tay ra, trừu mặt Tiêu Thời Vân, cười ha hả:
“Đúng vậy, bệ hạ đi đâu, nô sẽ đi đó.”

Hai vị đại thần khóe miệng run run, hận không thể thoáng hiện tại phủ:
“Bệ hạ, nếu vậy thần đi trước xem lại Tây Bắc tình báo, cách ngày lại đến báo.”

Tiêu Thời Vân đáp:
“Được, đi đi.”

Người đi hết, Bạch Dật mới thở phào, cảm thấy tình hình không còn quá nghiêm trọng. Tiêu Thời Vân không phải thiếu ái.

Bạch Dật nghiêm trang phân tích:
“Huynh đệ trước kia không thấy ra tới, ngươi khả năng có biểu diễn hình nhân cách, từ góc độ tâm lý học xem, ngươi quá khuyết thiếu chú ý và tán dương. Từ hôm nay, ta sẽ mỗi ngày khen ngươi hai lần, giúp ngươi tạo dựng nhân cách tốt đẹp.”

Tiêu Thời Vân rũ mắt, hỏi:
“Ngươi biết trẫm vì sao làm ngươi lại bên cạnh cùng nghe ?”

Bạch Dật đáp:
“Bởi vì ngươi thích biểu diễn.”

“Bởi vì trẫm muốn cho ngươi danh chính,” Tiêu Thời Vân nói, “Hơn nữa không bị người xem nhẹ.”

Trong quan trường, không có trầm tích nhân mạch và thế lực, Bạch Dật lời nói quyền uy từ hắn đến cấp dưới. Hắn chỉ vào chính mình, nói:
“Ta? Huynh đệ ngươi thật để mắt ta.”

Tiêu Thời Vân tiếp tục:
“Trẫm từ nhà kho chi ngân sách nuôicác ngươi, không phải cho ăn mà không làm, sau này mỗi ngày cùng trẫm đi thượng triều, nghe nhiều, xem nhiều, học nhiều, ít nói .”

Bạch Dật cảm thấy áp lực lớn, hắn vẫn luôn muốn quay về nhà. Hắn phải đi, phải rời khỏi nơi này, Tiêu Thời Vân ngươi có hiểu sao!

Hắn quyết định, đi từng bước một, vừa đi vừa tính toán. Ngày mai, hắn sẽ đến thiên lao hỏi lão đầu phương pháp xuyên trở về.

Bạch Dật hèn mọn hỏi:
“Bệ hạ, ngài đi thượng triều có phải rất sớm không? Nếu ta ngủ dậy trễ bỏ lỡ thời gian sao?”

Tiêu Thời Vân lạnh lùng nói:
“Về sau ngươi và trẫm ngủ cùng nhau.”

“Không cần,” Bạch Dật lập tức phản đối. Hắn không muốn cùng Tiêu Thời Vân ngủ, vừa sớm vừa bị quấy rầy.

Tiêu Thời Vân ngẩng đầu nhìn hắn:
“Đã có giường không ngủ, vậy ngươi lăn ra ngoài điện ngủ dưới đất.”

“Đừng, ta ngủ,” Bạch Dật lại một lần cự tuyệt, ủ rũ trở về nguyên lai trụ thu thập đồ vật.

Tối đến, Bạch Dật vào phòng ngủ như thường lệ, nhìn quanh chỗ Tiêu Thời Vân ngủ. Đây là lần đầu hắn nghiêm túc đánh giá nơi này.

Quả thật là long sàng, hơn 1 mét 8, đầu giường vàng long giác, sống động như thật. Ba tầng màn lụa vàng nhạt rũ xuống, mặt đất là đá cẩm thạch đen bóng. Ngỗng lê tỏa hương, khói nhẹ xuyên qua màn lụa.

Bạch Dật tắm xong, ngồi trên giường, lòng bàn tay đổ mồ hôi, tự mắng mình không tiền đồ. Hắn muốn cùng Tiêu Thời Vân ngủ chung một giường, nhưng ngẫm lại thật xấu hổ.

Hắn chờ một lúc, trong phòng chỉ có mình hắn, Tiêu Thời Vân chưa về. Hắn hít ba cái sâu, quyết định nhắm mắt giả vờ ngủ.

Bỗng chóp mũi hắn ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo của gỗ tuyết tùng. Bạch Dật mở mắt, thấy Tiêu Thời Vân vừa tắm xong, vạt áo lớn còn ướt, đứng ở mép giường cúi nhìn hắn.

Bọt nước theo Tiêu Thời Vân phập phồng ngực lan tràn, không thấy nơi kín đáo. Trương cốt tương ưu việt, mặt mày lạnh lẽo, môi mỏng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.

Bạch Dật lại nhắm mắt, giả vờ ngủ, tim như tro tàn. Hắn tính toán không ra tiếng, Tiêu Thời Vân đặt duy nhất một kiện khoác quần áo lên đầu hắn:
“Ngươi lông mi vẫn run, sao ngươi khẩn trương vậy? Nếu muốn, trẫm có thể làm chút gì với ngươi, cũng không phải không thể.”

Bạch Dật hốt hoảng, hô hấp rối loạn, một phen xốc lên quần áo:
“Tiêu Thời Vân, ngươi đừng quá đáng! Ngươi biết hành vi này quấy rầy ta ngủ nghiêm trọng không?”

Tiêu Thời Vân cười lạnh:
“Lớn như vậy, giường đều cho ngươi một mình chiếm, trẫm phải dùng người tạo cung điện riêng cho ngươi ngủ sao?”

Bạch Dật ngượng ngùng xê dịch sang bên.

Tiêu Thời Vân không sốt ruột, nằm xuống, nắm mắt cá chân Bạch Dật vuốt ve, đôi đồng tử đen trở tối, để lại hai dấu hồng trên mắt cá chân. Hắn nhìn chằm chằm, nâng Bạch Dật lên, hôn lên da thịt, mang theo một trận run rẩy.

Bạch Dật buồn ngủ nhưng bị dọa tỉnh, đá ngực Tiêu Thời Vân, nghiến răng mắng:
“Ngươi biến thái a!”

Tiêu Thời Vân bắt được chân hắn, cười:
“Không phải ngươi mời gọi trẫm trước sao?”

Bạch Dật run rẩy:
“Ta là mời ngươi lên giường!”

Tiêu Thời Vân hứng thú:
“Được, vậy lên giường.”

 

back top