Nhưng trên thực tế.
Có lẽ tôi không hiểu hắn đến vậy.
Ngày hôm sau, thư ký của hắn gọi điện đến.
“Anh Tiện, anh có thể qua xem Tạ thiếu một chút được không?”
“Sao thế?”
“Cậu ấy bị sốt cao rồi, gần bốn mươi độ rồi, cứ sốt mãi thế này sẽ thành ngốc mất.”
Tôi khựng lại, giữ vững nguyên tắc người yêu cũ đạt chuẩn thì phải như đã chết.
Đành nhẫn tâm nói: “Có bệnh thì đi gặp bác sĩ, anh tìm tôi làm gì.”
“Cái này...”
Đối phương còn chưa nói hết, đã có tiếng thủy tinh vỡ.
“Mặc kệ! Cậu đây không thèm!”
Giọng lớn như vậy, xem ra cũng không nghiêm trọng lắm.
Đang định cúp máy, thư ký lại hạ giọng nói:
“Anh Tiện, anh đừng nghe cậu ấy nói lung tung, vừa rồi chính là cậu ấy cứ nằng nặc đòi tôi gọi điện cho anh đó.”
“Cậu ấy sốt là vì vết thương xỏ khuyên tai bị viêm, nhìn cái vẻ tự làm đau bản thân để lấy lòng anh ấy, anh qua xem một chút đi.”
“Với lại vợ tôi sắp sinh rồi, tôi thật sự không yên tâm để cô ấy ở nhà một mình.”
Họa không nên lây đến người khác.
Vì vậy cuối cùng tôi vẫn đi.
Khi tôi đến, Tạ Cảnh Hành đang nằm trên giường trong phòng ngủ, thư ký đã biến mất.
“Dậy uống thuốc đi.”
Không có động tĩnh gì.
“Đừng giả vờ nữa, tôi biết anh tỉnh rồi.”
Vẫn không phản ứng.
Tôi thở dài, đặt bàn tay lên mắt hắn.
Hàng mi dài run rẩy, làm lòng bàn tay tôi nhột nhột.
“Lần sau giả vờ ngủ, nhắm mắt cho kỹ vào.”
Tạ Cảnh Hành không giả vờ được nữa.
Hắn kéo tay tôi ra, hôn lên môi.
“Chúng ta đừng làm loạn nữa được không, anh bệnh rồi, đầu đau quá.”
“... Tạ Cảnh Hành, tôi không phải là kẻ ngốc.”