BẠCH NGUYỆT QUANG LẠI LÀ NGƯỜI THẾ THÂN

Chương 22

“Tạ Cảnh Hành không phải đồ giả mạo, anh mới là đồ giả mạo.”

Hắn là kẻ công tử bột kiêu căng, ngang ngược, được định giá rõ ràng.

Còn Tạ Cảnh Sâm, lại là kẻ giả nhân giả nghĩa núp sau vẻ ngoài ôn hòa nho nhã.

“Tạ Cảnh Sâm, tôi không có ưu điểm gì khác, chỉ có hội họa là coi như có chút năng khiếu.”

“Mặc dù đã có chút thay đổi, nhưng dựa vào cấu trúc xương và cơ bắp, tôi sẽ không nhận nhầm.”

Người đàn ông đến phòng tranh cùng Tạ Cảnh Hành.

Người chụp lén ảnh tôi và Tạ Cảnh Sâm hôn nhau, rồi lại châm ngòi ly gián gửi cho đứa em trai ngốc nghếch của anh ấy.

Và người dẫn đầu bắt nạt tôi ở phòng vẽ năm xưa, là cùng một người.

Chỉ là lúc đó tôi lười bận tâm, nên giả vờ không quen biết.

Tôi nhẹ nhàng hỏi:

“Vậy Tạ Cảnh Sâm, năm đó anh kịp thời xuất hiện cứu tôi, rốt cuộc là trùng hợp hay là tính toán?”

“Hay là, sớm hơn một chút...”

“Anh chiêu mộ tôi vào phòng vẽ, rốt cuộc là vì lòng tốt, hay là... coi tôi như thú vui tiêu khiển?”

Anh ấy không trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Tôi ngây người nhìn chằm chằm vào cái tên đó rất lâu, cuối cùng cũng chặn số.

Ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, cảm thán không thôi.

Không biết là mối tình đầu không đi đến đâu thảm hơn, hay là phát hiện bạch nguyệt quang trong lòng là một kẻ tồi tệ thảm hơn.

“Không giúp nấu ăn, ở đây ngắm trăng sao? Em giỏi thật đấy.”

Tạ Cảnh Hành với khuôn mặt dính đầy bột mì đột nhiên xuất hiện.

“Anh đang làm gì vậy?”

“Làm bánh trung thu chứ sao, Tết Trung thu của chúng ta bị hỏng rồi, anh định làm một cái bánh trung thu to hơn cả mặt em để tặng em.”

“...”

Tôi liếc nhìn vầng trăng khuất sau mây trên bầu trời lần cuối, rồi chuyển ánh mắt sang Tạ Cảnh Hành.

“Đồ ngốc.”

Hắn trợn tròn mắt, “Tự nhiên em mắng anh làm gì!”

Tôi lau đều lớp bột mì trên mặt hắn, kéo hắn vào bếp.

“Đi thôi đi thôi, làm bánh trung thu thôi.”

Vầng trăng xa xôi và hư ảo, cuối cùng vẫn không bằng chiếc bánh trung thu thơm ngọt thực tế.

 

 

back top