BẠCH NGUYỆT QUANG LẠI LÀ NGƯỜI THẾ THÂN

Chương 17

Năm đó sau khi Tạ Cảnh Sâm đột nhiên biến mất, tôi cũng từng suy sụp một thời gian.

Ít đến phòng vẽ hơn, tần suất đến quán bar lại ngày càng nhiều.

Thế là vào một đêm nọ, tôi nhặt được Tạ Cảnh Hành say rượu ở con hẻm sau quán bar.

Ví tiền, điện thoại của hắn đều bị trộm hết, sau gáy bị một vết thương khá lớn.

Tôi tưởng hắn là Tạ Cảnh Sâm, vội vàng đưa hắn đến bệnh viện.

“Bệnh nhân bị chấn động não nhẹ, sau khi tỉnh lại có thể bị mất trí nhớ.”

“À? Nghiêm trọng vậy sao.”

“Tình huống chung là sẽ nhanh chóng hồi phục, không cần quá lo lắng.”

Tôi lo sợ canh chừng hắn, cho đến sáng.

Thế nhưng câu đầu tiên hắn mở mắt lại là: “Cậu là ai?”

“... Anh không nhớ tôi sao?”

“Quỷ mới biết cậu là ai? Mẹ kiếp, đầu đau c.h.ế.t đi được.”

Hắn ôm đầu ngồi dậy, bực bội rút kim truyền ra.

“Này, tôi không muốn ở bệnh viện, cậu đưa tôi về nhà.”

Cậu. đưa. tôi. về. nhà.

Năm từ ngắn ngủi, lại tạo ra sức hấp dẫn lớn đối với một đứa trẻ mồ côi như tôi.

Tôi đã nghe theo một cách kỳ lạ.

Tôi lừa hắn, hắn tên là Tiểu Cảnh, là bạn thân từ thuở nhỏ của tôi.

Khoảng thời gian sống chật vật trong căn phòng trọ nhỏ hẹp đó, đã trở thành ký ức hạnh phúc nhất trong đời tôi.

Sau này, chúng tôi đã "xẹt lửa" với nhau như thế nào?

Là vì chai rượu trắng nồng độ cao, giá rẻ mạt trong đêm sinh nhật tôi?

Hay là vì cái nóng mùa hè oi ả khiến quần áo bị cởi bỏ và tứ chi quấn lấy nhau?

Khi tôi nhận ra, mọi chuyện đã xảy ra rồi.

Sau đó một thời gian.

Một buổi sáng nọ, hắn nói với tôi là hắn đã nhớ lại hết rồi.

Tôi yếu đuối nhắm mắt lại, không dám nhìn vẻ mặt ghét bỏ của hắn.

Nhưng thứ tôi nhận được lại chỉ là nụ hôn triền miên.

“Sao thế, sợ anh không cần em à.”

Tôi gật đầu.

Hắn cười lên, rạng rỡ tươi sáng.

Hoàn toàn khác biệt với nụ cười điềm tĩnh đến lạnh nhạt trước đây.

“Anh bị em bẻ cong rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh.”

Tôi càng gật đầu mạnh hơn.

 

 

back top