Việc dỗ người, Yến Trì làm không nhiều lắm.
Lần gần nhất là dỗ những đứa trẻ khóc nháo trong viện phúc lợi; đứa nào khóc lớn nhất, Yến Trì sẽ bế vào lòng, lắc lư vỗ về, tiện tay lau đi những vệt nước mắt trên mặt chúng.
Không quá vài phút, đứa bé luôn sẽ yên tĩnh lại, sau đó mở to đôi mắt sụt sịt nhìn cậu, trông thật đáng thương.
Nhưng hiển nhiên, Quý Việt Đình không giống những đứa trẻ nhỏ.
Phương pháp cũ không hiệu quả, Yến Trì đành phải nghĩ ra cách khác. C
ởi chuông còn cần người buộc chuông, cậu suy tư một lát, rồi dưới ánh mắt thâm trầm của Quý Việt Đình, thử thăm dò mở miệng:
“Quý... Học trưởng?”
Ánh mắt Quý Việt Đình hơi khựng lại.
Yến Trì rụt rè tiếp tục: “Học trưởng, đừng không vui nữa. Cười một cái đi, được không?”
Yến Trì cúi đầu gọi hắn là Học trưởng, cũng là hai lần.
Có qua có lại, coi như huề nhau. Quý Việt Đình cũng như Yến Trì mong muốn, không tiếc nở một nụ cười.
“Như vậy xem như dỗ xong chưa?” Yến Trì không chắc chắn lắm.
Quý Việt Đình nói: “Hình như vẫn chưa.”
Chỗ nào dễ dỗ, đã cười rồi mà còn nói chưa dỗ xong, thật là khó làm.
Yến Trì thấy khó giải quyết, nghĩ nát óc không có kết quả, đành phải chọc chọc cánh tay Quý Việt Đình: “Quý Việt Đình, tôi nghĩ không ra, anh nói phải làm sao bây giờ đi.”
“Vậy tạm thời giữ lại.”
“Giữ lại cái gì?”
“Giữ lại một lời thỉnh cầu,” Quý Việt Đình thuận thế nói, “Sẽ không làm cậu khó xử, chỉ là một thỉnh cầu nhỏ thôi.”
“Ừm... Anh muốn nói, tùy anh là được.” Nhận thức của Yến Trì về Quý Việt Đình vẫn dừng lại ở những lời ca ngợi liên tiếp, không hề cảm thấy đối phương sẽ làm chuyện gì quá đáng.
Giống như vừa nhận được một món quà, nét mặt Quý Việt Đình giãn ra: “Vậy bây giờ đã dỗ xong rồi.”
Hắn nói, bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng đẩy vào tấm lưng trần của Yến Trì, “Mau đi chụp đi, bọn họ còn đang đợi cậu.”
Da thịt chạm vào nhau, chỉ là thoáng chạm rồi tách ra.
Nếu là bất kỳ ai khác chạm vào mình thân mật như vậy, Yến Trì chắc chắn sẽ không thoải mái, nhưng Quý Việt Đình lại không khiến cậu sinh ra ý nghĩ đó.
Yến Trì vén rèm lên, lại theo bản năng quay đầu lại.
Quý Việt Đình vẫn ở tại chỗ, không nặng không nhẹ xoa các đốt ngón tay.
“Làm sao vậy?” Quý Việt Đình nhận thấy ánh mắt, nhìn về phía cậu.
Trong khoảnh khắc đó, Yến Trì bỗng nhiên sinh ra rất nhiều ảo giác.
Giống như bất luận thế nào, Quý Việt Đình cũng sẽ ở phía sau cậu, bọn họ chỉ cách nhau một bước, luôn luôn có thể chạm tới.
________________________________________
Việc quay chụp quảng cáo sản phẩm mới diễn ra thuận lợi, Yến Trì đốc thúc toàn bộ quá trình, chỉ ra những điểm chưa phù hợp.
Mọi người đều đạt được sự thống nhất trong các khía cạnh khác, duy chỉ có phần kết thúc, Yến Trì cảm thấy hiệu ứng ánh sáng trong lều còn thiếu một chút.
Nếu muốn thể hiện hoàn hảo hơn, tốt nhất là nên đến Grass (Pháp) để quay chụp thực địa. Mặc dù đã qua mùa hoa hồng nở rộ, nhưng cũng sẽ có một phong vị khác biệt.
Chi phí cho chuyến xuất ngoại chỉ là chuyện nhỏ, Lương Ứng Văn không thiếu nhất là tiền, anh tùy tay phê duyệt, đặt vé máy bay và khách sạn tốt nhất cho đoàn Yến Trì.
Cứ như vậy, chuyến công tác tuần sau đã được Yến Trì đưa vào lịch trình.
Buổi tối, Yến Trì đang gọi video với Quý Việt Đình.
Trên màn hình điện thoại, Haha đang bị que chọc mèo của Quý Việt Đình trêu đùa nhảy nhót loạn xạ.
Điện thoại của Sở Dịch Minh cũng reo lên đúng lúc này. Yến Trì cho rằng Sở Dịch Minh tìm mình có việc, nói với Quý Việt Đình đợi một lát, rồi bắt máy.
“Tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Gọi muộn như vậy, không làm phiền cậu chứ?”
“Còn sớm, tôi cũng mới tan làm không lâu.”
“Vậy thì tốt,” Sở Dịch Minh cười nói, “Thật ra cũng không phải chuyện lớn. Lần trước gặp cậu ở trường quay, hai hôm nay lại nghe người bạn nhiếp ảnh bên đó nói, bảo là tuần sau các cậu định đi Grass quay chụp, việc này là thật sao?”
“Đúng là có kế hoạch này, hiệu ứng trong lều không đạt được mong muốn, nên chuẩn bị lấy cảnh thực tế quay thêm vài đoạn ngắn.” Yến Trì nói giản lược.
“Vậy... tôi đi cùng cậu có tiện không? Sau khi tốt nghiệp tôi không mấy khi về, đột nhiên nghe nói cậu sắp bay, tôi cũng thấy ngứa ngáy trong lòng.”
Sở Dịch Minh nói thẳng, “Nhưng học đệ yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy việc quay chụp của các cậu, chỉ là muốn có thêm người đồng hành, cũng cho náo nhiệt.”
Yến Trì không mấy hứng thú với điều này, nhưng cũng không tiện từ chối thẳng thừng, nên nói dịu dàng: “Thời gian xuất phát của chúng tôi khá sớm, có lẽ sẽ rất vất vả.”
Sở Dịch Minh cũng là người tinh tế, nhưng lúc này lại giả vờ như không hiểu: “Không sao cả, tôi không ngại, vé máy bay khách sạn tôi sẽ tự chi trả hết, chỉ là muốn tìm chút linh cảm từ việc quay chụp và nơi cũ.”
Lời đã nói đến nước này, Yến Trì cũng không tiện ngăn cản. Sở Dịch Minh muốn mua vé máy bay, cậu cũng không cản được, dù sao máy bay cũng đâu phải nhà cậu.
Trò chuyện thêm hai câu nhạt nhẽo, Yến Trì hứng thú không cao liền ngắt điện thoại, gọi lại cho Quý Việt Đình.
Quý Việt Đình bắt máy rất nhanh, Haha vẫn còn đang nhảy nhót, đ.â.m vào sàn nhà kêu thùng thùng.
Hắn hỏi như vô tình: “Vừa rồi sao vậy, có chuyện gì à?”
Yến Trì leo lên gối đầu, nói với giọng trầm: “Tuần sau tôi phải đi công tác sang Grass quay chụp, sau đó vị học, à, cũng chính là Alpha ở trường quay lần trước, hắn nói muốn đi cùng, tiện thể sưu tầm phong tục tìm linh cảm.”
Vừa dứt lời, màn hình video nháy mắt bị cắt, khuôn mặt Quý Việt Đình thay thế chú mèo trắng, xuất hiện trước mắt Yến Trì.
“!” Yến Trì ngạc nhiên, “Làm sao vậy?”
Mèo không thấy, thay vào đó là chủ nhân của mèo.
Khuôn mặt Quý Việt Đình bình tĩnh: “Yến Trì, nếu tôi nhớ không nhầm, tôi có phải vẫn còn một lời thỉnh cầu có thể sử dụng không?”
“Đúng là còn một cái... Anh muốn làm gì?” Yến Trì vừa hỏi xong, trong lòng đã có linh cảm.
Quả nhiên, Quý Việt Đình nói: “Tuần sau mấy giờ bay?”
Lời thỉnh cầu đưa ra sẽ không bị thu hồi, hành trình vốn đã chật chội có thêm một người cũng không ảnh hưởng đến ai, huống chi đối phương là Quý Việt Đình.
Nhưng Yến Trì, dù có chậm chạp đến mấy với Quý Việt Đình cũng ý thức được: cậu đối với Quý Việt Đình cố nhiên là đặc biệt, nhưng Quý Việt Đình đối với cậu sao lại không phải?
Hai năm cấp Ba, cậu đã bao giờ thấy Quý Việt Đình đại thiếu gia như vậy đi theo sau người khác chưa?
Bất cứ lúc nào, chỉ có người khác chen lấn tìm cách đến gần hắn.
Yến Trì không tranh không giành, vì thế bị đám đông đẩy ra xa nhất.
Nhưng còn bây giờ thì sao... Bạn bè, thật sự là giống như hắn và Quý Việt Đình đang ở chung sao?
Những chi tiết ngày xưa không để trong lòng, những lời Liễu Mộc Thanh đã nói, nụ cười của Quý Việt Đình, và lời đồng ý thỉnh cầu của Yến Trì, tất cả khiến cậu không quan tâm chui vào chăn.
Hoàn thành vài giấc mơ hoang đường, cậu thậm chí không kịp phản ứng, đã đến ngày đi công tác.
Sân bay Hải Kinh rất lớn, đoàn đội đi ra ngoài cũng không cần chen chúc. Càng có chuyên gia giúp bọn họ sắp xếp mọi thứ.
Gần đến giờ khởi hành, một cô bé Omega trong đội ngũ nhiếp ảnh đột nhiên tiến vào kỳ phát tình.
Yến Trì là Beta không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố, hỏi người ta lấy thuốc ức chế rồi đỡ cô bé vào phòng nghỉ.
Lương Ứng Văn nói sẽ phái người đến đón, nhưng Yến Trì không yên tâm, đứng bên cửa sổ gọi hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác.
Và lúc này, trong phòng chờ dành cho khách quý, ngoài cấp dưới và nhân viên công tác của Yến Trì, còn có hai Alpha đang ngồi đối diện nhau.