Diệp Hàm Thanh hốc mắt đỏ lên, vùi mặt vào cổ anh: "Vậy anh nói rồi đấy nhé, chờ chúng ta già rồi, anh vẫn phải dỗ dành em mỗi ngày..."
"Được." Vân Siếp cười, tắt máy chiếu đi: "Nhưng bây giờ, hãy để anh yêu em của tuổi trẻ thật trọn vẹn đã."
Trong bóng đêm, hai thân ảnh ôm nhau giao hòa một cách dịu dàng. Họ biết rằng thời gian có thể lấy đi dung nhan, nhưng không thể lấy đi tình yêu đã khắc sâu vào linh hồn. Chờ đến ngày tóc bạc trắng thật sự, họ vẫn sẽ là bảo bối quý giá nhất của nhau.
...
Ánh đèn trong phòng chiếu phim từ từ sáng lên, giai điệu cuối phim vẫn còn trôi chảy trong không khí.
Diệp Hàm Thanh xoa đôi mắt đỏ hoe, ngẩng đầu lên từ lòng Vân Siếp, giọng nói vẫn còn nghẹn ngào vì xem phim: "Anh ơi, họ rõ ràng yêu nhau nhiều như vậy, tại sao lại bỏ lỡ nhau nhiều năm như thế..."
Tim Vân Siếp bị giọng nói mang theo tiếng nức nở này xoa đến mềm nhũn. Anh nhẹ nhàng nâng mặt Diệp Hàm Thanh lên, lòng bàn tay dịu dàng lau đi những giọt nước mắt ướt đẫm: "Bé con, đó chỉ là phim thôi."
Giọng anh trầm thấp mà dịu dàng: "Là cuộc đời của người khác, là câu chuyện của người khác."
Diệp Hàm Thanh hít hít mũi, hốc mắt vẫn còn đỏ hoe: "Nhưng..."
"Nhưng chúng ta không giống họ."
Vân Siếp cúi đầu, trán nhẹ nhàng tựa vào trán anh: "Chúng ta đang yêu nhau rất tốt, mỗi một ngày đều đang tạo nên câu chuyện của riêng mình, không phải sao?"
Anh cảm nhận người trong lòng khẽ gật đầu, liền tiếp tục dịu dàng dỗ dành: "Vậy nên đừng khóc, được không? Khóc nữa ngày mai mắt sẽ sưng lên, bé mèo con nào đó lại tự thấy mình xấu xí mất."
Diệp Hàm Thanh bị chọc cười, nín khóc mà mỉm cười, xấu hổ vùi mặt vào hõm vai anh: "Em mới không có..."
"Ừm, không có."
Vân Siếp bao dung ôm chặt anh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc hơi rối: "Nhưng lần sau trước khi chọn phim, có phải bạn nhỏ nào đó nên xem trước bình luận phim không?"
"Không cần," Giọng Diệp Hàm Thanh rầu rĩ từ vai anh vọng đến: "Em chỉ muốn khóc ở bên anh thôi."
Vân Siếp khẽ cười, lồng n.g.ự.c truyền đến sự rung động dịu dàng: "Được, cùng em xem, cùng em khóc, cùng em cười."
Anh hôn lên vành tai ửng đỏ kia: "Cả đời này đều ở bên em."
Khi hai người tựa sát vào nhau đi ra khỏi phòng chiếu phim, hoàng hôn vừa vặn xuyên qua cửa sổ kính, phủ lên toàn bộ phòng khách một lớp ánh sáng vàng ấm áp.
Vân Siếp ngồi phịch xuống sofa trước, Diệp Hàm Thanh lập tức như một chú koala trèo lên người anh, vùi mặt vào cổ anh hít một hơi thật sâu.
"Bé con..."
Vân Siếp bất lực xoa sau gáy anh: "Sắp không thở nổi rồi."
Diệp Hàm Thanh lúc này mới hơi ngẩng đầu, nhưng cả người vẫn khóa chặt ngồi trên đùi Vân Siếp, cánh tay vòng lấy cổ anh. Hoàng hôn nhảy nhót giữa những sợi tóc màu nâu nhạt của anh, nhuộm cả hàng mi thành màu vàng kim.
"Anh ơi thơm quá..."
Anh thì thầm, cúi đầu cọ cọ tuyến thể của Vân Siếp. Mùi tin tức tố hoa hồng đỏ dịu dàng bao vây lấy anh, mang đến sự ấm áp đầy an tâm. Vân Siếp nuông chiều người trong lòng làm nũng, ngón tay vuốt tóc anh vu vơ. Những lời thoại về thời gian và tình yêu trong phim vẫn còn vang vọng trong đầu anh, khiến anh không nhịn được ôm người trong lòng chặt hơn một chút.
Diệp Hàm Thanh dường như nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu dùng chóp mũi cọ cằm anh: "Sao vậy?"
"Không có gì."
Vân Siếp cúi đầu hôn lên trán anh: "Chỉ là đang nghĩ... nếu không gặp em, bây giờ anh sẽ làm gì."
Ánh mắt anh dừng lại trên buổi chiều tà đang dần buông xuống ngoài cửa sổ: "Có lẽ vẫn ở công ty tăng ca, hoặc tham gia một bữa tiệc nhàm chán nào đó. Về nhà cũng đối mặt với căn biệt thự trống rỗng, nhiều nhất là uống một ly với Mạc Lâm và những người khác."
Đầu ngón tay anh vô thức cuốn lấy ngọn tóc Diệp Hàm Thanh: "Sẽ không có ai chờ anh ăn cơm, sẽ không có ai đàn dương cầm cho anh nghe, càng sẽ không có ai..."
...càng sẽ không có ai khiến anh cam tâm tình nguyện hủy bỏ mọi công việc, chỉ vì đối phương đến kỳ phát tình cần được ở bên; sẽ không có ai khiến anh học nấu ăn, chỉ để nhìn đôi mắt sáng rực của đối phương khi ăn món mình thích; sẽ không có ai khiến anh biến một góc văn phòng lạnh lẽo thành phòng đàn ấm áp, chỉ để nghe thêm vài tiếng "Anh ơi".
Giới kinh doanh và trên thương trường không phải là không có người nói. Nói rằng Vân Siếp oai phong nhiều năm như vậy, cuối cùng lại bị một Alpha trẻ tuổi nắm thóp chặt chẽ. Ngay cả Mạc Lâm cũng từng uyển chuyển nhắc nhở, có một số dự án không nên vì chuyện cá nhân mà nhượng bộ.
"Nhưng bé con," Vân Siếp nhẹ nhàng tựa trán vào trán Diệp Hàm Thanh: "Mỗi khi nhìn thấy em cười với anh, anh lại cảm thấy…"
Những sự cân nhắc lợi hại đó đều vứt hết đi.
Anh hôn lên đôi mắt hơi mở to của đối phương: "Trên đời này mọi chuyện đều có thể dùng 'có đáng giá hay không' để cân nhắc, trừ em."
"Em đứng ở đâu, nơi đó chính là nơi anh nên ở."
Hốc mắt Diệp Hàm Thanh dần dần đỏ lên, nhưng lại cố tình bĩu môi: "Anh ơi, tự nhiên nói mấy lời sến sẩm..."
"Ghét sến sẩm à?" Vân Siếp khẽ cười: "Vậy sau này không nói nữa."
"Không được!" Diệp Hàm Thanh lập tức nhào tới cắn môi anh: "Mỗi ngày đều phải nói! Còn phải ghi âm lại làm bằng chứng! Chờ chúng ta già rồi nếu anh đổi ý..."
"Sẽ không đổi ý đâu." Vân Siếp dịu dàng đỡ lấy anh: "Chờ chúng ta già rồi, anh sẽ tổng hợp những lời nói yêu thương của mấy năm nay thành một cuốn sách, đọc cho con của chúng ta nghe."
Hoàng hôn hoàn toàn bao trùm căn phòng, họ hôn nhau trong ánh sáng mờ dần.
Nụ hôn của Vân Siếp ban đầu rất dịu dàng, nhưng rất nhanh trở nên sâu và vội vã. Lưỡi anh cạy mở hàm răng, cuốn lấy lưỡi Diệp Hàm Thanh mà mút mạnh.
Diệp Hàm Thanh bị hôn đến mềm nhũn, trong cổ họng trào ra tiếng nức nở rất nhỏ, ngón tay vô lực nhéo vạt áo Vân Siếp.
"Ưm..."
Anh không chịu nổi mà ngửa ra sau, nhưng lại bị Vân Siếp giữ gáy, hôn sâu hơn. Tiếng nước ái muội phát ra giữa môi răng, trong căn phòng tĩnh lặng càng trở nên rõ ràng.
Một nụ hôn kết thúc, cả hai đều thở dốc dữ dội. Diệp Hàm Thanh mắt long lanh nước, nằm liệt trong lòng Vân Siếp, còn chưa kịp hoàn hồn đã lại bị anh hôn môi.
Lần này Vân Siếp hôn mạnh bạo hơn, như muốn nuốt chửng anh. Diệp Hàm Thanh bị hôn đến lưỡi tê dại, eo mềm nhũn, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng.
Cho đến khi Diệp Hàm Thanh gần như không thở nổi, Vân Siếp mới hơi lùi lại, tựa trán vào trán anh để bình ổn hơi thở. Giữa môi hai người kéo ra một sợi chỉ bạc ái muội, ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo.
"Anh ơi..."
Giọng Diệp Hàm Thanh run rẩy, đôi môi sưng đỏ khẽ hé: "Sâu quá..."
Vân Siếp dùng ngón cái lau khóe môi ướt át của anh, giọng khàn khàn: "Không thích à?"
Diệp Hàm Thanh đỏ mặt lắc đầu, chủ động ngửa đầu hôn lên. Lần này anh đã học khôn hơn, nhẹ nhàng mút lấy môi dưới Vân Siếp, như đang nếm món tráng miệng ngon nhất.
Vân Siếp khẽ kêu một tiếng, nâng gáy anh để gia tăng nụ hôn này.
Không biết từ lúc nào họ đã ngã xuống sofa, Diệp Hàm Thanh bị đè giữa những chiếc đệm mềm mại. Tay Vân Siếp luồn vào vạt áo, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve vòng eo, gây ra một trận run rẩy.
"Chờ, từ từ..."
Diệp Hàm Thanh nghiêng đầu tránh nụ hôn, hơi thở hổn hển: "Đi phòng ngủ..."
Vân Siếp khẽ cười, cứ giữ nguyên tư thế này bế ngang anh lên. Diệp Hàm Thanh kinh hô một tiếng, ôm lấy cổ anh, trên đường đi không quên nũng nịu cắn xương quai xanh anh: "Từ từ thôi mà..."