Diệp Hàm Thanh theo phản xạ vòng tay ôm cổ anh, đầu nghiêng sang dựa vào vai Vân Siếp. Cử chỉ này anh làm quá thuần thục, cứ như thể sinh ra là để ở trong vòng tay này vậy.
"Hai cậu đi thong thả nhé~"
Nguyễn Vũ Miên ở phía sau vẫy tay, đột nhiên thoáng thấy Vân Siếp tiện tay nhét gói bánh quy ngón tay vào túi áo khoác, lập tức cười đầy ẩn ý: "Chú ý giữ gìn sức khỏe!"
Vân Siếp không quay đầu lại mà giơ một tay ra hiệu, người trong lòng anh lại tò mò ngẩng đầu: "Sức khỏe gì cơ...?"
"Không có gì." Vân Siếp ấn anh vào lòng, sải bước đi về phía bãi đỗ xe.
Gió đêm hơi lạnh, Diệp Hàm Thanh vô thức cọ cọ vào nguồn ấm áp. Mùi hương tre nhàn nhạt trên người anh hòa lẫn với mùi rượu, quẩn quanh chóp mũi Vân Siếp.
"Anh ơi..."
Khi sắp đến xe, Diệp Hàm Thanh đột nhiên gọi nhỏ.
"Hả?"
"Lần sau chúng ta... còn có thể chơi như vậy nữa không?" Anh ngẩng mặt lên, trong mắt chứa đầy những ánh sao vụn vỡ: "Cùng với mọi người."
Tim Vân Siếp mềm nhũn, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu anh: "Lúc nào cũng được."
Cửa xe đóng lại, ngăn cách sự ồn ào của màn đêm ở bên ngoài. Diệp Hàm Thanh cuộn mình trên ghế phụ, trong cơn mơ màng cảm giác có thứ gì đó được nhét vào tay mình — là gói bánh quy ngón tay.
"Về nhà rồi ăn." Giọng Vân Siếp mang theo ý cười: "Hoặc là... chúng ta có thể chơi trò khác."
Diệp Hàm Thanh lập tức tỉnh táo hơn vài phần, vành tai nóng lên, nắm chặt gói bánh quy trong lòng bàn tay.
Ngoài cửa sổ đèn neon nhấp nháy, bên trong xe lại là một khoảng lặng ấm áp.
...
Đèn cảm ứng trong garage bật sáng theo tiếng bước chân. Vân Siếp một tay ôm Diệp Hàm Thanh, tay kia tìm chìa khóa. Người trong lòng không yên phận vặn vẹo, sợi tóc cọ vào cằm anh gây ngứa.
"Đừng nghịch." Vân Siếp cảnh cáo bằng giọng thấp, nhưng chẳng có chút uy h.i.ế.p nào.
Đầu ngón tay Diệp Hàm Thanh đang nghịch cúc áo sơ mi trên cùng của anh, móng tay thỉnh thoảng cạo vào làn da ở xương quai xanh, mang đến một trận run rẩy rất nhỏ.
Đến thang máy, Diệp Hàm Thanh cuối cùng cũng được đặt xuống, nhưng lại lập tức dính chặt lấy anh như không có xương. Hơi thở anh mang theo mùi rượu nhàn nhạt, hòa lẫn với sự tươi mát của lá tre, quẩn quanh cổ Vân Siếp.
"Anh ơi," Giọng anh dính dính: "Bánh quy đâu?"
Vân Siếp lấy gói bánh quy ra khỏi túi áo khoác, lắc lắc trước mắt anh. Tiếng bao bì ni lông kêu lách tách, Diệp Hàm Thanh đưa tay ra lấy, nhưng bị nhẹ nhàng né tránh.
"Gấp gì," Giọng Vân Siếp mang theo ý cười: "Không phải đã nói về nhà rồi chơi sao?"
Cửa vừa mở, Diệp Hàm Thanh liền nóng lòng đá giày ra. Vân Siếp cau mày nhìn bàn chân trần của anh bước trên sàn nhà, một tay vớt anh lên: "Nói bao nhiêu lần rồi, đi dép vào."
Diệp Hàm Thanh bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn xỏ chân vào đôi dép lông nhung trong tay Vân Siếp.
"Ngồi trên sofa chờ đi." Vân Siếp vỗ m.ô.n.g anh, xoay người đi về phía nhà bếp.
Cánh cửa tủ lạnh mở ra, hơi lạnh ập đến. Anh lấy ra một hộp sữa tươi, khi đổ vào ly thủy tinh, chất lỏng trắng ngà dưới ánh đèn lấp lánh một vẻ nhuận trạch.
Vân Siếp cố ý làm chậm động tác, lắng nghe tiếng cằn nhằn sốt ruột từ sofa phía sau.
"Anh ơiii…"
Diệp Hàm Thanh kéo dài âm điệu gọi anh: "Mau lên đi mà."
Vân Siếp bưng sữa và bánh quy trở lại phòng khách, thấy Diệp Hàm Thanh đã cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len dệt kim màu xám nhạt rộng thùng thình, cổ áo lệch đi để lộ một bên xương quai xanh.
Anh cố tình đặt khay xuống bàn trà, tự mình cầm lấy một cái bánh quy trước.
"Muốn ăn không?" Anh chấm chấm bánh quy vào sữa, mép bánh quy lập tức mềm ra.
Diệp Hàm Thanh gật đầu, thò tới há miệng. Vân Siếp lại xoay cổ tay, đưa miếng bánh quy vào miệng mình.
"Tự lấy đi." Anh nói hàm hồ khi đang ngậm bánh quy.
Diệp Hàm Thanh nhìn chằm chằm vào môi Vân Siếp, nhìn anh thong thả nhai miếng bánh quy đáng lẽ thuộc về mình. Yết hầu Vân Siếp lên xuống, động tác nuốt tạo ra một đường cong duyên dáng trên chiếc cổ thon dài của anh.
"Anh bắt nạt người ta." Diệp Hàm Thanh lẩm bẩm, đôi mắt màu nâu nhạt ửng lên vẻ tủi thân.
Vân Siếp khẽ cười, đưa ngón cái lau vụn bánh quy ở khóe miệng mình. Lòng bàn tay anh thô ráp, những vết chai sần do cầm s.ú.n.g lâu ngày làm khóe miệng Diệp Hàm Thanh ửng hồng.
"Đã bảo tự em lấy cơ mà."
Diệp Hàm Thanh đột nhiên nắm lấy cổ tay Vân Siếp, há miệng ngậm lấy ngón tay đó. Lưỡi anh vừa nóng vừa ướt, cố ý quấn quanh đầu ngón tay, hàm răng khẽ gặm vào khớp ngón tay.
Hơi thở Vân Siếp rõ ràng nặng hơn một nhịp, tin tức tố hoa hồng đỏ không thể kiểm soát mà tràn ra, đậm đặc đến mức làm Diệp Hàm Thanh nheo mắt lại.
"Bé con." Vân Siếp gọi tên anh đầy cảnh cáo, nhưng giọng lại khàn khàn đến lạ.
Diệp Hàm Thanh buông ngón tay anh ra, lưỡi còn thòm thèm l.i.ế.m môi dưới.
"Ngón tay anh ngọt hơn bánh quy."
Ánh mắt Vân Siếp sâu thẳm đến gần như đen. Anh đưa tay lấy ly sữa, động tác trông có vẻ thong dong, nhưng Diệp Hàm Thanh nhận ra đầu ngón tay anh hơi run. Ly sữa trong tay Vân Siếp nghiêng, chất lỏng trắng ngà đổ lên chiếc áo sơ mi trắng tinh của anh, nhanh chóng loang ra một vệt lớn.
"Ôi, không cẩn thận." Vân Siếp nói, ngữ khí không hề có chút thành ý.
Đồng tử Diệp Hàm Thanh co lại đột ngột.
...
Và sau đó...
Trong dư vị còn sót lại, Diệp Hàm Thanh ghé lên người Vân Siếp, lắng nghe nhịp tim dồn dập của đối phương dần trở nên đều đặn. Ngón tay Vân Siếp nhẹ nhàng vuốt tóc anh, động tác dịu dàng đến khó tin.
"Nặng c.h.ế.t đi được." Vân Siếp nói, nhưng hai tay vẫn ôm chặt anh.
Diệp Hàm Thanh cười cọ cọ cổ Vân Siếp: "Anh rõ ràng rất thích."
Vân Siếp không phủ nhận, chỉ khẽ hôn lên đỉnh đầu anh: "Bánh quy nát hết rồi."
"Mai lại mua." Diệp Hàm Thanh buồn ngủ: "Mua mười hộp."
Vân Siếp khẽ hừ một tiếng, nhưng Diệp Hàm Thanh biết ngày mai trong tủ lạnh chắc chắn sẽ có thêm bánh quy và sữa. Giống như anh biết rằng dù mình có làm loạn thế nào, cuối cùng Vân Siếp vẫn sẽ nuông chiều anh vậy.
Ngày trôi qua rất nhanh, ba ngày sau khi gói bánh quy được mang về nhà, cuộc sống đã trở lại nhịp điệu thường nhật. Diệp Hàm Thanh đang bận rộn chuẩn bị cho tour diễn hai tháng nữa, lịch trình mỗi ngày đều dày đặc. Buổi sáng đến phòng hòa nhạc tập luyện, buổi chiều hoặc là tiếp tục tập đàn, hoặc là đến tập đoàn Vân thị để cùng làm việc với Vân Siếp. May mắn là trong văn phòng tổng tài có một cây Steinway, giúp anh vừa có thể ở bên người yêu lại không chậm trễ việc luyện tập.
Sáng nay, Diệp Hàm Thanh hiếm hoi không dậy sớm. Tối qua làm loạn với Vân Siếp đến quá muộn, chờ đến khi anh mơ màng mở mắt, đã gần 10 giờ. Anh lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn Vân Siếp để lại: "Trong bếp có bữa sáng, phòng hòa nhạc hôm nay đang trang hoàng, em ở nhà tập đàn đi."
Anh chậm rãi bò dậy, quyết định tập đàn một lúc, buổi trưa sẽ mang cơm đến công ty làm Vân Siếp bất ngờ.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính tràn vào phòng đàn. Diệp Hàm Thanh ngồi trước cây dương cầm, ngón tay thon dài nhảy múa trên phím đàn trắng đen. "Gửi Vân Siếp" chảy trôi như dòng nước, mỗi nốt nhạc đều chạm đúng cảm xúc.
Đột nhiên, ngón tay anh dừng lại.
Một luồng nóng bất thường không có dấu hiệu nào đột ngột dâng lên từ sống lưng, lan tỏa khắp cơ thể.
Tiếng đàn đột ngột im bặt. Diệp Hàm Thanh đứng bật dậy, chiếc ghế dương cầm bị anh va phải phát ra tiếng kêu chói tai.