ALPHA NHÀ TÔI QUÁ BIẾT LÀM NŨNG

Chương 57: Rượu Giao Bôi

Khác với dự đoán của Chu Dư An là sẽ chỉ lướt qua rồi dừng lại, nụ hôn này lại vừa sâu vừa nồng, khiến cả phòng VIP vang lên tiếng hò reo.

"Trời ơi!" Ly rượu trên tay Nguyễn Vũ Miên suýt chút nữa đổ: "Bác sĩ Quý lại biết cả cái này sao?!"

Diệp Hàm Thanh che mắt, lén nhìn qua kẽ tay: "Cái này cũng quá..."

Vân Siếp khẽ cười bên tai anh: "Quá cái gì?"

"Quá ngọt..."

Diệp Hàm Thanh thì thầm, không để ý thấy Vân Siếp đang nhìn gói bánh quy còn sót lại với vẻ đăm chiêu.

Sau nụ hôn, Chu Dư An hoàn toàn ngây người, đỏ mặt vùi vào vai Quý Minh Viễn. Còn người khởi xướng thì bình thản lau khóe miệng, nhướng mày hỏi mọi người: "Vừa lòng chưa?"

"Quá vừa lòng!" Nguyễn Vũ Miên phấn khích vỗ bàn: "Vòng tiếp theo, vòng tiếp theo!"

Lâm Thính Tuyết lặng lẽ xích lại gần Thẩm Dữ Sâm, khẽ hỏi: "Anh... anh có làm được như vậy không?"

Thẩm Dữ Sâm mặt không đổi sắc: "Về nhà thử nhé?"

Tai Lâm Thính Tuyết lập tức đỏ bừng.

Lần này đến lượt Chu Dư An xoay chai rượu. Chai rượu trên bàn kính lại tiếp tục quay, lần này không lệch đi đâu, chỉ thẳng vào Lâm Thính Tuyết.

"Oa nga~" Chu Dư An phấn khích vỗ tay: "Lâm Thính Tuyết chọn gì? Thật hay Thách?"

Lâm Thính Tuyết buông ly nước trái cây xuống, bình tĩnh sửa lại cổ tay áo: "Thật."

Mắt Chu Dư An sáng lên, lập tức lại gần: "Vậy tớ phải hỏi một câu cực sốc đây — Cậu và Sâm ca hiện tại đã tiến triển đến bước nào rồi?"

Cả phòng VIP im lặng, mọi người đều dựng tai lên.

Thẩm Dữ Sâm khẽ ho một tiếng, vừa định mở lời thì bị Quý Minh Viễn ngắt lời: "Này này này, không được trả lời hộ!"

Ngón tay trắng nõn của Lâm Thính Tuyết nhẹ nhàng gõ vào thành ly, dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, anh từ từ mở lời: "Hôn môi."

"Chỉ vậy thôi à?" Nguyễn Vũ Miên thất vọng bĩu môi: "Ai mà chẳng đoán được! Nói chi tiết đi!"

Lâm Thính Tuyết liếc nhìn Thẩm Dữ Sâm bên cạnh, đột nhiên nở một nụ cười cực nhạt: "Kỹ thuật của anh ấy rất tệ, nhưng biết lên Baidu tìm kiếm."

"Lâm Thính Tuyết." Thẩm Dữ Sâm bất lực đỡ trán, nhưng vành tai lại lén lút đỏ.

Diệp Hàm Thanh tò mò truy hỏi: "Còn gì nữa không?"

"Mỗi ngày sáng sớm đều phải..."

Nói đến giữa chừng, Lâm Thính Tuyết đột nhiên bị Thẩm Dữ Sâm che miệng lại.

"Đủ rồi." Thẩm Dữ Sâm hiếm khi lộ ra vẻ bối rối: "Vòng tiếp theo."

Mọi người cười ồ lên. Quý Minh Viễn cười gian bổ sung: "Ý của Lâm Thính Tuyết là, mỗi sáng Sâm ca đều phải hôn đến khi cậu ấy không thở nổi mới chịu thả đi học, đúng không?"

Lâm Thính Tuyết bình tĩnh gỡ tay Thẩm Dữ Sâm ra: "Gần đúng."

"A a a!" Nguyễn Vũ Miên phấn khích dậm chân: "Cho chúng tôi những người độc thân chút nhân quyền đi chứ!"

Chu Dư An đã cười ngả vào lòng Quý Minh Viễn: "Sâm ca, hôm nay anh cũng có ngày này!"

Thẩm Dữ Sâm đơn giản mặc kệ, một tay kéo Lâm Thính Tuyết vào lòng: "Vừa lòng chưa?"

Hắn cúi đầu hôn lên môi Omega, khiến mọi người lại một lần nữa hò reo.

Vân Siếp nhìn những người đang náo loạn, đột nhiên nói nhỏ bên tai Diệp Hàm Thanh: "So với họ... chúng ta có phải quá kín đáo không?"

Hơi thở ấm áp của Omega phả vào tai, Diệp Hàm Thanh bản năng thẳng lưng. Anh quay đầu đối diện với đôi mắt đang cười của Vân Siếp. Đồng tử màu nâu nhạt lóe lên một tia không chịu thua.

"Anh..."

Lời còn chưa dứt, sau gáy anh đột nhiên bị giữ lại. Diệp Hàm Thanh theo phản xạ đưa tay chống n.g.ự.c Vân Siếp, nhưng khi đối phương tăng thêm lực, anh đã thay đổi ý định.

— Đùa cái gì vậy, em mới là Alpha.

Diệp Hàm Thanh đột nhiên phản công, một cú xoay người đè Vân Siếp xuống sofa. Cả phòng VIP lập tức vang lên tiếng kinh hô. Tiếng hét chói tai của Nguyễn Vũ Miên gần như muốn bay nóc nhà: "Trời ơi! Thanh Thanh A bùng nổ!"

Cánh môi hai người ngắn ngủi chia lìa, sợi chỉ bạc ẩn hiện dưới ánh đèn. Diệp Hàm Thanh nhìn xuống Vân Siếp, đầu ngón tay cọ qua đôi môi long lanh nước của đối phương: "Còn tiếp không?"

Ánh mắt Vân Siếp tối lại, ngón tay thon dài trượt xuống dọc eo Diệp Hàm Thanh: "Em có đủ sức không?"

Những lời này đã hoàn toàn kích thích lòng hiếu thắng của Diệp Hàm Thanh. Anh trực tiếp nới lỏng cà vạt, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cúi người tặng Vân Siếp một nụ hôn cực kỳ chiếm hữu. Mùi tin tức tố không thể kiểm soát mà tràn ra, mùi tre và hoa hồng đỏ quấn quýt trong không khí.

"Giỏi đấy, thầy Diệp." Quý Minh Viễn huýt sáo.

Chu Dư An đã xem đến ngây người: "Hóa ra Thanh Thanh lại..."

Kết thúc nụ hôn, Diệp Hàm Thanh thở hổn hển ngồi dậy, đắc ý nhìn Vân Siếp: "Thế nào?"

Vân Siếp thong thả lau khóe môi, đột nhiên một tay kéo anh về lòng: "Không đạt yêu cầu."

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Hàm Thanh, anh hạ giọng nói: "Về nhà học bù."

Lâm Thính Tuyết lại xích lại gần lòng Thẩm Dữ Sâm: "Họ ngày thường... đều như vậy à?"

Thẩm Dữ Sâm bình tĩnh che mắt anh lại: "Rồi sẽ quen thôi."

Không khí trong phòng VIP hoàn toàn bị đốt cháy, chai rượu lại tiếp tục quay trong tiếng huyên náo.

Lúc này, Diệp Hàm Thanh với đôi tai đỏ bừng đang vùi vào vai Vân Siếp, muộn màng nhận ra — hình như mình chơi hơi quá rồi?

Chai rượu xoay vài vòng trong sự hỗn loạn, cuối cùng không lệch đi đâu, chỉ thẳng vào Diệp Hàm Thanh vẫn còn đỏ tai.

"Oa nga~" Quý Minh Viễn lập tức tỉnh táo, cười gian nhìn Diệp Hàm Thanh: "Thanh Thanh chọn gì nào? Thật hay Thách?"

Diệp Hàm Thanh liếc nhìn Vân Siếp đang mỉm cười, cắn răng: "Thách!"

Quý Minh Viễn và Chu Dư An trao đổi ánh mắt. Chu Dư An lập tức lấy từ quầy rượu ra hai chiếc ly đặc biệt, có dây xích bạc nối với nhau.

"Ngồi lên đùi Vân tổng," Quý Minh Viễn thong thả nói: "Uống một ly rượu giao bôi."

Cả phòng VIP lập tức nổ tung. Nguyễn Vũ Miên phấn khích vỗ ghế sofa: "Cái này hay này! Cái này hay này!"

Tai Diệp Hàm Thanh đỏ bừng, nhưng vẫn kiên quyết ngẩng cằm lên: "Chỉ vậy thôi sao?"

Anh xoay người, ngồi lên đùi Vân Siếp, ngón tay thon dài móc lấy đôi ly rượu đặc biệt đó: "Anh ơi, phối hợp một chút nhé?"

Ánh mắt Vân Siếp thâm trầm, hai tay tự nhiên vòng lấy eo anh: "Được rồi."

Hai người dưới con mắt của mọi người, tay khoác tay, ly rượu va vào nhau phát ra tiếng loảng xoảng. Khi Diệp Hàm Thanh ngửa đầu uống rượu, yết hầu anh lên xuống, vài giọt rượu chảy xuống khóe môi, được Vân Siếp dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi.

"Oa~" Chu Dư An che mặt, lén nhìn qua kẽ tay: "Cái này cũng quá..."

"Quá tình!" Nguyễn Vũ Miên nói tiếp, đã lấy điện thoại ra chụp lia lịa.

Uống xong ly rượu, khóe mắt Diệp Hàm Thanh ửng hồng. Anh mượn chút men say tiến đến gần tai Vân Siếp, dùng giọng chỉ hai người có thể nghe thấy: "Em thắng."

Vân Siếp khẽ cười, ngón tay ái muội vẽ vòng tròn bên sườn eo anh: "Về nhà so tiếp nhé?"

Khóe mắt Diệp Hàm Thanh vẫn còn vương màu hồng nhạt, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Vân Siếp. Khóe môi anh nhếch lên một nụ cười khiêu khích, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào yết hầu Vân Siếp: "Được thôi, so thì so."

"Đủ rồi đủ rồi!" Nguyễn Vũ Miên đột nhiên vỗ bàn ngắt lời, khoa trương che mắt lại: "Cẩu lương này tôi ăn no rồi! Lại đây lại đây đánh bài nào!"

Cậu ta rút một bộ bài Poker từ dưới bàn ra, thuần thục xào bài: "Ba người chơi Đấu Địa Chủ, người thua uống rượu!"

Quý Minh Viễn và Chu Dư An lập tức sáp lại, Thẩm Dữ Sâm cũng nắm tay Lâm Thính Tuyết đi đến bàn bài.

Diệp Hàm Thanh chớp chớp mắt, túm tay áo Vân Siếp: "Em cũng muốn chơi..."

 

 

 

back top