ALPHA NHÀ TÔI QUÁ BIẾT LÀM NŨNG

Chương 1: Hoa Hồng cùng Trúc Hương

Đầu óc trống rỗng.

Đêm dài tựa như một màu mực không thể hòa tan.

Hơi thở của Diệp Hàm Thanh ngày càng nặng nề.

Sự xao động trong kỳ nhạy cảm gần như phá vỡ lý trí, tin tức tố Trúc Hương tràn ngập khắp phòng, mang theo khát khao nguyên thủy nhất của một Alpha với Omega, khóa chặt lấy mùi hương hoa hồng đỏ ngày càng nồng nặc.

Anh vô thức cọ cọ về phía trước, bàn tay không thể kiềm chế mà muốn vươn đến bên cạnh Vân Siếp, giống như một chú chó lớn đang vội vã tìm kiếm sự ve vuốt.

Vân Siếp tựa vào đầu giường, lưng áp vào bức tường lạnh lẽo, nhưng vẫn không thể xua tan cơn nóng rực trong cơ thể.

Kỳ phát tình của Omega đã hoàn toàn bùng cháy, tuyến thể sau gáy nóng ran và đau nhức, tin tức tố hoa hồng tuôn trào mất kiểm soát, dường như đang khao khát điều gì đó để xoa dịu cơn bỏng rát này.

Những ngón tay nắm chặt ga giường của anh đã mất hết sắc máu, khuôn mặt sắc sảo thường ngày giờ ửng hồng, nhưng vẫn cố gắng nhìn về phía Diệp Hàm Thanh: “Lại đây.”

Giọng nói run rẩy, nhưng lại là một ngữ khí không thể từ chối.

Diệp Hàm Thanh tiến lại, đầu gối chạm mép giường, thân hình cao lớn bao trùm lấy Vân Siếp.

Tin tức tố Trúc Hương lập tức đè ép xuống, mang theo sức mạnh áp chế tuyệt đối của một Alpha, nhưng khi nhìn thấy khóe mắt phiếm hồng của Vân Siếp, nó lại lặng lẽ thu bớt vài phần sắc bén.

Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua gò má nóng hổi của Vân Siếp, ngón cái không tự chủ mà vuốt ve làn da tinh tế ấy, khi lòng bàn tay cọ đến khóe môi đối phương, thậm chí còn mang theo chút nũng nịu như muốn cọ xát thêm.

“Sợ à?”

“Anh hỏi, âm cuối khẽ ẩn giấu một tia ủy khuất khó nhận ra, như thể chỉ cần Vân siếp đáp một tiếng ‘Đúng vậy’, anh liền sẽ tủi thân mà rũ mắt xuống.”

Vân Siếp không trả lời, chỉ ngửa đầu, chủ động ghé sát vào cổ anh, tin tức tố hoa hồng đỏ giống như dây leo nũng nịu, quấn lấy mùi Trúc Hương mát lạnh: “Làm đi.”

Hai chữ này tựa như tia lửa, đốt cháy chút lý trí cuối cùng của Diệp Hàm Thanh.

Hắn cúi xuống hôn lấy môi Vân Siếp, không phải là sự dò dẫm dịu dàng, mà là một sự chiếm đoạt đầy xâm lược.

Tin tức tố Trúc Hương bá đạo len lỏi vào hơi thở của đối phương, tuyên bố chủ quyền.

Khi hôn đến say đắm, anh thậm chí còn hơi nghiêng đầu, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào gò má Vân Siếp, dường như đang đòi hỏi nhiều hơn sự đáp lại.

Vân Siếp đáp lại rất dịu dàng, ngay khoảnh khắc cơ thể chạm vào nhau, cả hai đều run rẩy.

“Diệp Hàm Thanh…”

Vân Siếp thở gấp, giơ tay vòng lấy cổ anh, những ngón tay vùi vào giữa mái tóc Diệp Hàm Thanh, “Đừng chần chừ nữa.”

Không biết đã qua bao lâu, ý thức của Vân Siếp bắt đầu mơ hồ.

Anh chỉ biết mình đang bị Diệp Hàm Thanh ôm thật chặt, tin tức tố Trúc Hương như một chiếc vỏ ấm áp, bao bọc toàn bộ cơ thể anh.

Cánh tay Diệp Hàm Thanh ôm rất chặt, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay nhẹ nhàng cào nhẹ vào lưng anh, như đang nũng nịu đòi sự chú ý.

Anh vẫn có thể cảm nhận được hơi thở Diệp Hàm Thanh để lại, sau gáy hơi nóng lên, đó là dấu ấn sâu sắc thuộc về cả hai.

Từ giờ phút này trở đi, vận mệnh của bọn họ đã gắn chặt lấy nhau, không thể tách rời.

Diệp Hàm Thanh hôn lên đỉnh đầu Vân Siếp, cảm nhận hơi thở của người trong lòng dần trở nên đều đặn. Tin tức tố của Vân Siếp giờ đây có thêm chút mát lạnh của Trúc Hương, còn Trúc Hương của anh cũng đã nhuốm vị ngọt của hoa hồng đỏ, giống như hai ly rượu hòa quyện vào nhau, nồng đến mức không thể tan ra được.

Anh cúi đầu nhìn gương mặt Vân Siếp đang ngủ say. Đôi lông mày thường ngày luôn hơi nhếch lên giờ đã giãn ra, hàng mi dài đổ bóng mờ trên má, mang một vẻ mềm mại như trẻ con. Diệp Hàm Thanh không nhịn được dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào hàng mi ấy, thấy đối phương không tỉnh, anh lại được đà lấn tới, dùng chóp mũi cọ nhẹ lên trán anh.

“Sau này anh là của em.”

Anh khẽ nói, mang theo sự bá đạo độc quyền của Alpha, nhưng lại ẩn chứa sự trân trọng. Nói xong, anh vùi mặt vào tóc Vân Siếp, hít một hơi thật sâu, như muốn khắc ghi mùi hương của đối phương vào tận xương cốt.

Vân Siếp trong mơ cọ cọ cổ anh, tin tức tố hoa hồng đỏ khẽ đáp lại, như đang nói "Được thôi".

Ánh trăng ngoài cửa sổ dần nhạt đi, chân trời hửng sáng.

Trong phòng chỉ còn lại hơi thở quấn quýt của hai người, và mùi hương ngọt ngào của tin tức tố hòa quyện.

Diệp Hàm Thanh ôm chặt Vân Siếp, ngón tay vẽ vòng tròn trên thắt lưng anh. Làn da nơi đó vẫn còn vương hơi ấm của kỳ phát tình, như nhắc nhở anh rằng lúc nãy đã mất kiểm soát đến mức nào.

Anh chợt nhớ lại nét chữ ký sắc bén của Vân Siếp khi họ đăng ký kết hôn, ẩn chứa một chút dịu dàng khó nhận ra. Hóa ra từ khi đó, có một số điều đã được định sẵn.

*

Khi ánh sáng ban mai bò vào phòng ngủ, Vân Siếp đã tỉnh.

Theo thói quen, anh vươn tay sờ đồng hồ ở đầu giường, nhưng bị một cánh tay vắt ngang eo cản lại.

Diệp Hàm Thanh đang ngủ rất say, nửa khuôn mặt vùi vào hõm vai anh, hơi thở ấm áp. Cánh tay anh siết chặt lấy Vân Siếp như xiềng xích, dường như sợ anh sẽ chạy mất.

Vân Siếp cụp mắt nhìn anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng gạt đi vài lọn tóc lòa xòa trên trán Alpha. Vị CEO ngày thường ở công ty lạnh lùng, uy quyền, giờ lại thả lỏng, ngay cả hơi thở cũng cố tình chậm lại, sợ làm phiền giấc mơ đẹp của người trong lòng.

“Bé con.” Hắn khẽ gọi, ngón tay chọc chọc chóp mũi đối phương, “Buông tay ra, anh bị muộn rồi.”

“Ưm…, ngủ thêm năm phút nữa đi…”

Diệp Hàm Thanh mơ mơ màng màng lầm bầm, không những không buông tay, ngược lại còn ôm anh chặt hơn, mặt dụi dụi vào cổ anh.

Vân Siếp nhướng mày, ngón tay theo sống lưng anh trượt xuống, khẽ cào nhẹ bên eo.

Diệp Hàm Thanh lập tức trợn mắt, suýt chút nữa bật dậy: “Anh đánh lén!”

“Tỉnh rồi hả?”

Khóe môi Vân Siếp khẽ nhếch, lợi dụng lúc anh buông tay lập tức xoay người xuống giường, tiện tay khoác chiếc áo vest vắt trên ghế, “Nhớ ăn sáng đấy.”

Diệp Hàm Thanh ngồi trên giường, tóc tai rối bời, ánh mắt vẫn còn mang vẻ ngơ ngác sau khi tỉnh ngủ, trông cực kỳ tủi thân: “Anh đi thật đấy à?”

Vân Siếp rửa mặt xong, đứng trước gương lớn thắt cà vạt, liếc nhìn anh qua gương: “Chứ sao? Chẳng phải Diệp đại nhạc gia hôm nay có buổi tập luyện à?”

“Vậy thì anh cũng phải cho em một nụ hôn chào buổi sáng chứ…”

Diệp Hàm Thanh lầm bầm nhỏ giọng, nhưng lại cố tình để Vân Siếp nghe thấy.

Động tác trên tay Vân Siếp khựng lại, anh quay người trở lại mép giường, cúi xuống nắm lấy cằm Diệp Hàm Thanh, cắn một cái không nhẹ không nặng lên môi anh: “Hài lòng chưa?”

Mắt Diệp Hàm Thanh sáng lên, vừa định được đà lấn tới để làm sâu hơn nụ hôn này, Vân Siếp đã ngồi dậy, tiện tay xoa xoa đầu anh: “Đừng nghịch nữa, anh phải đi thật đây, 9 giờ có cuộc họp hội đồng quản trị.”

Diệp Hàm Thanh nhìn anh thành thạo cài cúc tay áo, cầm lấy cặp tài liệu, toát ra khí chất tinh anh lạnh lùng, hoàn toàn khác biệt với vẻ dính người rên rỉ trong vòng tay anh đêm qua.

… Thật muốn kéo người ấy trở về.

Nhưng Vân Siếp đã đi đến cửa, đột nhiên quay đầu lại: “À, tối nay có một bữa tiệc, em có muốn đi cùng không?”

Ánh mắt Diệp Hàm Thanh lóe lên vẻ kinh ngạc: “Có được không?”

“Ừ.” Vân Siếp gật đầu hờ hững, “Nhưng có thể sẽ hơi nhàm chán đấy.”

“Không nhàm chán chút nào!”

Diệp Hàm Thanh lập tức vén chăn nhảy xuống giường, “Em đi đón anh tan làm nhé?”

Khóe miệng Vân Siếp nhếch lên một nụ cười mờ nhạt: “Tùy em.”

Công ty của Vân Siếp tọa lạc tại khu tài chính sầm uất nhất trung tâm thành phố, toàn bộ tòa nhà kính lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Khi anh bước vào văn phòng tầng thượng, sau eo truyền đến một cơn đau nhức bí ẩn, khiến anh khẽ nhíu mày không một chút dấu vết — đứa nhóc tối qua thật sự quá hung hăng.

“Vân tổng, đây là chương trình họp hôm nay.”

Trợ lý đưa tài liệu, Vân Siếp xem lướt nhanh, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên màn hình, thỉnh thoảng nhíu mày, thỉnh thoảng gật đầu, ra quyết định dứt khoát.

Trong phòng họp, các quản lý cấp cao ngồi nghiêm chỉnh, không ai dám chểnh mảng trước mặt vị CEO trẻ tuổi nhưng thủ đoạn mạnh mẽ này.

“Kế hoạch mua lại quý ba, bộ phận pháp chế thẩm tra lại một lần nữa.”

Vân Siếp khép tài liệu lại, ngữ khí bình thản, “Tôi không muốn có bất kỳ sơ hở nào.”

“Vâng, Vân tổng.”

Cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt rời đi, trợ lý khẽ báo cáo: “Vân tổng, thủ tục miếng đất ở phía Nam… có chút rắc rối.”

Mắt Vân Siếp trở nên lạnh lùng: “Ai đang cản trở?”

“Người nhà họ Trần, dường như muốn nâng giá.”

Vân Siếp khẽ cười một tiếng, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn: “Nói với họ, phải rút tay trước tối nay, nếu không…”

Anh dừng lại, không nói hết, nhưng trợ lý đã hiểu ý.

Đến 6 giờ chiều, khi Vân Siếp bước ra khỏi thang máy, anh liếc mắt một cái đã thấy Diệp Hàm Thanh đang tựa vào chiếc xe bên cạnh.

Anh mặc một bộ vest đen được cắt may tinh xảo, không thắt cà vạt, cổ áo sơ mi tùy ý mở, cả người toát ra vẻ tao nhã lơ đễnh.

Trong ánh hoàng hôn, anh cúi mắt xuống, vẻ mặt thanh lãnh xa cách, những ngón tay thon dài đang lướt trên màn hình điện thoại.

Nhận ra có ánh mắt nhìn mình, anh từ từ ngước lên, ánh mắt ngay khi chạm vào Vân Siếp lập tức trở nên dịu dàng, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.

“Chờ lâu chưa?”

Vân Siếp bước tới, Diệp Hàm Thanh lập tức vươn tay ra đỡ lấy cặp tài liệu, nhưng bị đối phương né tránh.

“Để anh tự cầm.”

Vân Siếp nói một cách thờ ơ, nhưng ngay khoảnh khắc Diệp Hàm Thanh bĩu môi, anh đột nhiên ghé sát lại, thì thầm vào tai anh: “Về nhà rồi hẵng làm nũng.”

Tai Diệp Hàm Thanh nóng lên, còn chưa kịp phản ứng, Vân Siếp đã kéo cửa xe và ngồi vào.

Vân Siếp vừa ngồi xuống ghế phụ, Diệp Hàm Thanh từ bên kia đi vòng qua cúi người thắt dây an toàn cho anh.

Chóp mũi cọ qua cổ áo Alpha, mùi hương của lá trúc tươi hòa quyện với mùi trà đen hun khói của xe hơi lan tỏa.

“Anh tự thắt được.”

Vân Siếp nói vậy, nhưng lại đưa tay xoa xoa sau gáy đối phương.

Diệp Hàm Thanh thuận thế gác cằm lên vai anh: “Nhưng em muốn giúp anh thắt mà.”

Giọng nói mềm nhũn, đầy vẻ nũng nịu.

Khi dừng đèn đỏ, Diệp Hàm Thanh nắm lấy cúc tay áo của Vân Siếp ngắm nghía: “Hôm nay lúc tập luyện ta cứ nghĩ mãi đến anhi.”

Vân Siếp trực tiếp chế ngự bàn tay anh, mười ngón đan vào nhau đặt trên cần số: “Tập trung lái xe đi, về đến nhà anh cho em nhìn thỏa thích.”

Gương chiếu hậu phản chiếu nụ cười đắc ý của Diệp Hàm Thanh, và khuôn mặt nuông chiều của Vân Siếp.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

back top