ALPHA ĐỈNH CẤP VÌ GIẬN DỖI MỐI TÌNH ĐẦU, MÀ CƯỚI TÔI

Chương 4

Sáng sớm hôm sau, công ty gọi tôi về để xử lý khủng hoảng scandal của Tống Dã.

Thật không may, vừa đến nơi tôi đã gặp Chu Đông Miên.

Có lẽ Tống Dã không nỡ để cậu ta ở một mình, nên đã đưa cậu ta theo.

Vừa nhìn thấy tôi, cậu ta đã xin lỗi: “Phương Úc ca, tối qua em xin lỗi, em uống say nên đăng lung tung trên Weibo, A Dã cũng hùa theo em, làm phiền anh rồi.

Em đã trách anh ấy rồi, chỉ biết bênh vực em, một chút cũng không nghĩ cho anh, thật là quá đáng với anh.

Mấy người trên mạng nói khó nghe thế nào, nói anh là người thay thế của em, thật là buồn cười.

Họ đâu biết, em còn muốn cảm ơn anh nữa, vì đã chăm sóc A Dã bao nhiêu năm nay…”

Cậu ta cười ngọt ngào với tôi.

Tôi cũng cười lại với cậu ta: “Tôi và Tống Dã kết hôn ba năm, chúng tôi là người một nhà, chăm sóc lẫn nhau, đâu cần người ngoài cảm ơn.

Ngược lại là cậu, tối qua bị mắng là kẻ thứ ba, đừng để bụng quá nhé.”

Sắc mặt Chu Đông Miên hơi thay đổi.

Cậu ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi đột nhiên nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay tôi.

Cười nói: “Phương Úc ca, anh đang đeo nhẫn cưới của em đấy, nên trả lại cho em thôi.”

Nói rồi cậu ta vươn tay muốn giật tay tôi, tôi bực mình, hất mạnh cánh tay, vô tình đánh trúng mặt cậu ta.

Chu Đông Miên đột nhiên vung túi xách đập vào tôi, khóa kim loại trên túi làm rách trán tôi, chảy cả máu.

Cậu ta dùng lực rất mạnh, tôi thấy tai mình như ù đi.

Tôi giơ tay định đánh trả, thì bị một người phía sau giữ chặt cổ tay.

Tống Dã đột nhiên xuất hiện, lạnh lùng cảnh cáo tôi: “Phương Úc, em dám động vào cậu ấy thử xem.”

Đợi tôi quay đầu lại, anh nhìn thấy m.á.u trên mặt tôi, sững sờ, nhíu mày nhìn Chu Đông Miên, hỏi: “Cậu đánh?”

Chu Đông Miên mắt đẫm lệ, lắc đầu nói: “A Dã, anh ấy mắng em là kẻ thứ ba, còn định đánh em, lúc em né tránh, túi xách mới vô tình va vào anh ấy, em không cố ý, em xin lỗi anh ấy!”

Cậu ta khóc, Tống Dã liền đau lòng.

Nghe cậu ta nói vậy, Tống Dã xoa đầu cậu ta, khen ngợi cậu ta làm tốt.

“Ai đánh em, em cứ đánh trả, có tôi ở đây, em không cần xin lỗi bất cứ ai.”

Tôi đột nhiên rất hâm mộ Chu Đông Miên.

Thật ra, tôi cũng rất thích khóc, nhưng người đau lòng cho tôi, đã không còn nữa rồi.

Người đại diện Dương ca không thể chịu nổi, chỉ vào tôi mà hét lên với Tống Dã: “Đây mới là người yêu của cậu! Tống Dã, cậu bị mù à? Ôm một tên trà xanh không buông!

Phương Úc có điểm nào không bằng Chu Đông Miên?

Cậu quên cậu từng nói muốn có con với Phương Úc rồi sao? Cậu quên cậu nói ở bên Phương Úc mới có cảm giác gia đình rồi sao?

Bây giờ cậu làm tổn thương cậu ấy như vậy, cậu chắc chắn sau này cậu sẽ không hối hận sao?”

Tôi vô thức sờ bụng.

Trong cơ thể tôi, đang ẩn chứa một đứa bé vừa mới nảy mầm.

Tống Dã cười khẩy, lướt qua tôi không chút tình cảm, bình tĩnh mở lời.

“Có lẽ tôi đã từng thích Phương Úc một thời gian ngắn, nhưng, Miên Miên đã trở về rồi.

Phương Úc, Lý Úc hay Vương Úc gì đó, đều phải dẹp sang một bên cho tôi.”

Trước đây, Tống Dã có lẽ chỉ rất ngắn ngủi, nông cạn, thích tôi một chút.

Bây giờ, Chu Đông Miên trở về rồi, anh ấy sẽ đi yêu cậu ta.

Tôi tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út, chiếc nhẫn không thuộc về tôi, trả lại cho Tống Dã.

Nụ cười của Tống Dã dần tắt.

Im lặng một lúc, anh đưa tay ra đón.

Dương ca kéo tôi lại, nhìn bụng tôi, nháy mắt với tôi.

“Phương Úc, cậu đừng dại dột, cậu đã…”

Chu Đông Miên cắt ngang lời anh ấy, giật lấy chiếc nhẫn.

Cậu ta đeo chiếc nhẫn vào tay mình, phát hiện vòng nhẫn hơi nhỏ.

Nụ cười của cậu ta hơi cứng lại, giơ tay ném chiếc nhẫn vào thùng rác.

Cậu ta ôm cánh tay Tống Dã làm nũng: “Thôi đi, anh cũng đừng vì em mà tức giận nữa, chiếc nhẫn người khác đeo rồi em thấy dơ, em không cần.”

Tống Dã không để ý đến cậu ta, chỉ nhìn chằm chằm tôi, trầm giọng hỏi: “Em đã… thế nào?”

Tôi thờ ơ nhìn anh một cái, rồi quay lưng bỏ đi.

Tống Dã.

Tôi có thai rồi, anh không cần phải biết.

 

back top