Ngày Chu Đông Miên về nước, trùng với buổi họp lớp của cậu ta.
Nghe nói gia đình cậu ta phá sản, đang phải đi vay tiền khắp nơi.
Khi Tống Dã nắm tay tôi bước vào phòng, nhìn thấy một nam sinh giàu có đang ép Chu Đông Miên uống rượu.
Nói rằng uống một ly sẽ cho cậu ta mười vạn tệ.
Chu Đông Miên sặc sụa đến chảy nước mắt, nhưng vẫn phải cố cười, uống cạn tất cả.
Đến khi cậu ta nhìn thấy Tống Dã, đột nhiên luống cuống, có lẽ vì cảm thấy khó coi nên cúi gằm mặt xuống.
Có người lớn tiếng trêu chọc: “Miên Miên, cậu thiếu tiền thì cầu xin Tống Ảnh đế đi.
Với tình cảm trước kia của hai người, cậu lăn giường với anh ấy vài vòng, anh ấy sao có thể bạc đãi cậu được.”
Tống Dã lạnh lùng liếc nhìn, chậm rãi mở miệng: “Đừng có mẹ nó làm tôi ghê tởm.”
Anh ngậm điếu thuốc, tựa vào vai tôi, rồi nói tiếp: “Ai mà dám chọc cho ‘Bé Ngoan’ của tôi không vui, thì ngậm miệng cút ngay.”
Mọi người đều cười, trêu tôi thật may mắn, được Tống Dã yêu thương như vậy.
Không ai biết, nếu không phải Chu Đông Miên đột ngột xuất hiện, Tống Dã hôm nay đã chẳng thèm đến.
Chu Đông Miên trừng mắt nhìn tôi, cắn chặt môi, nén nước mắt.
Người đàn ông vừa ép cậu ta uống rượu, đặt tay lên vai cậu ta xoa xoa.
Hỏi: “Làm sao đây, Tống Ảnh đế hình như không cần cậu nữa rồi.
Nhưng không sao, anh ta không cần, tôi cần.
Nếu cậu bằng lòng cởi hết, hầu hạ tôi trên giường cho tôi vui vẻ, tôi sẽ cho cậu chút tiền tiêu vặt, thế nào?”
Tống Dã dập tắt điếu thuốc trong tay, lòng không vui, sắc mặt cũng trở nên lạnh băng.
Anh ấy vẫn xót xa cho cậu ta.
Chu Đông Miên nén nước mắt, ngước nhìn Tống Dã.
Cậu ta nhẹ giọng nói: “Tôi không muốn.
Đời này, tôi chỉ yêu một người, cho dù anh ấy không cần tôi nữa, tôi cũng sẽ không để người khác chạm vào.”
Tay Tống Dã đột nhiên dùng sức, bóp đau tôi.
Người nam sinh kia bị mất mặt, cười khẩy, mắng Chu Đông Miên rẻ tiền.
“Mày nghĩ mày là trinh nữ liệt nữ à? Mẹ kiếp, tao cho mặt mày không cần, hôm nay tao nhất định phải ngủ mày.”
Hắn ta kéo Chu Đông Miên đi ra ngoài, Chu Đông Miên say rượu, mềm nhũn tựa vào lòng hắn, vừa nửa đẩy nửa mời mà giãy giụa.
Mắt Tống Dã gắt gao nhìn chằm chằm Chu Đông Miên.
Tôi nhìn thấy, vì cậu ta, anh ấy đã muốn g.i.ế.c người.
Ngay trước khi Chu Đông Miên sắp rời đi, Tống Dã rốt cuộc không thể giả vờ được nữa.
Anh sải bước tới, một cước đá bay người đàn ông đang ôm Chu Đông Miên.
Anh đè người đó xuống đất mà đánh.
Mắt đỏ ngầu, hung hăng mắng: “Mày mà dám chạm vào Chu Đông Miên nữa, tao sẽ chặt bàn tay dơ bẩn của mày!”
Cảnh tượng lập tức hỗn loạn.
Có người đang quay phim, tôi vội vàng kéo tay áo Tống Dã, muốn anh dừng tay.
Anh quay đầu lại, lạnh lùng hỏi tôi: “Đến lượt em quản tôi sao?”
Tôi khựng lại, nhẹ nhàng buông tay.
Chu Đông Miên nhào tới ôm chặt anh, khóc lóc nói: “Tống Dã, anh đừng vì em mà đánh nhau, anh bị thương, em đau lòng c.h.ế.t mất.
Vừa nãy em sợ lắm, sợ anh thật sự sẽ không cần em nữa…”
Tống Dã không đẩy cậu ta ra.
Anh ôm cậu ta vào lòng, bảo vệ cẩn thận.
Tất cả mọi người đều nhìn, anh đưa Chu Đông Miên đi.
Bỏ lại tôi.