Chương 23
Âm thanh xung quanh từ những lời xì xào bàn tán dần dần lắng xuống. Bị nhiều người nhìn như vậy, Doãn Thu mím môi một cách khó nhận thấy. Phó Quan Tân cười nhìn cậu.
Khi đám đông đến gần, Doãn Thu đặt tay lên tay anh. Hai người đứng chung một chỗ, hai khuôn mặt đỉnh cấp rất xứng đôi.
Dần dần, mọi người lại bắt đầu nói chuyện. Phó Quan Tân dù ở đâu cũng là đối tượng được chú ý, Doãn Thu đứng cùng anh đương nhiên cũng phải thu hút sự chú ý. Mọi người đều ý nhị hỏi thăm người thân mật với anh.
Phó Quan Tân không hề ngần ngại giới thiệu tiểu thê tử của mình với những người vây quanh, nói họ lưỡng tình tương duyệt, nói tiểu thê tử đang học ngành Tin tức học tại Đại học Nam.
“Chúc mừng Phó tổng tân hôn.” Những người thức thời đều liên tục lên tiếng chúc mừng.
Từ hôm nay trở đi, giới thượng lưu Kinh thành đều nhớ kỹ tên cậu, biết cậu là người yêu của Phó tổng Tập đoàn Tư Thịnh.
Doãn Thu cũng nhận được rất nhiều lời chúc phúc, những lời ca ngợi không ngớt, nhiều hơn cả những gì cậu nghe được trong suốt 20 năm qua.
Những buổi yến hội trong giới này chẳng qua chỉ là nơi để giao tế. Không ngừng có người đến nâng ly chúc rượu. Thực ra tửu lượng của Doãn Thu không tệ, nhưng Phó Quan Tân không cho cậu uống nhiều.
Rượu được phục vụ tại yến hội của Lục gia đều là loại thượng hạng, Doãn Thu rất mê rượu. Nhưng chờ cậu uống xong ly thứ hai, Phó Quan Tân liền lấy ly rỗng đi, tiện tay cầm lấy một ly nước trái cây trên khay của người hầu đưa cho cậu.
Doãn Thu không hề ý kiến, cậu và Phó Quan Tân là quan hệ hợp tác theo hiệp nghị, ngoài mặt vẫn lấy đối phương làm chủ.
Cậu nhận lấy nhấp một ngụm, là nước xoài ngọt ngào.
Phó Quan Tân vẫn luôn nhớ cậu thích đồ ngọt.
Doãn Thu khoác tay Phó Quan Tân. Người ngoài nhìn vào thấy họ lưỡng tình tương duyệt, giai ngẫu thiên thành, nhưng Doãn Thu rất tỉnh táo.
Cuộc hôn nhân này vốn là đôi bên cùng có lợi. Cậu đã đạt được kết quả mình muốn, Doãn Thương Lộc không còn dám động đến cậu nữa, cậu còn có được số tiền xài không hết mấy đời.
Quan hệ của họ đã công khai, không biết có thể giúp Phó ca tránh được phiền phức hay không.
Doãn Thu mơ hồ nghĩ, cậu vẫn luôn nhớ rõ mục đích kết hôn ban đầu.
Ông Lục dẫn theo vợ con đến. Lục Thanh Triết, là nhân vật chính của yến hội hôm nay, tự nhiên phải ra mặt.
Phó Quan Tân nói vài lời chúc phúc. Lục Thanh Triết thông minh nói lời cảm ơn và nâng ly chúc rượu. Đến lượt Doãn Thu, hắn tinh nghịch nháy mắt với cậu.
Doãn Thu lấy nước trái cây thay cho rượu, chạm ly với hắn.
Ly nước trái cây của Doãn Thu gần cạn, Phó Quan Tân lại cầm cho cậu ly nữa.
“Tiểu Thu kết bạn mới sao?” Đám đông đi xa rồi, Phó Quan Tân mới mở lời hỏi.
Doãn Thu sững sờ một chút mới phản ứng lại là đang nói cậu và Lục Thanh Triết. “Dạ, vừa rồi ở hoa viên cùng nhau một lát.” Cậu nói đúng sự thật.
“Phu nhân Lục gia nói với tôi, lúc nhỏ tôi còn tham gia tiệc sinh nhật 6 tuổi của Lục Thanh Triết, nên hắn mới nhớ tôi.”
Cậu ngửa đầu uống thêm ngụm nước trái cây, vẫn ngọt.
Người bên cạnh không nói chuyện nữa. Chờ Doãn Thu nhìn qua, Phó Quan Tân đang nhìn cậu với ánh mắt mà cậu không thể hiểu được.
“... Em không nhớ rõ bữa tiệc đó sao?”
“Không nhớ.” Doãn Thu cảm giác có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không nói rõ được. “Năm tôi mười tuổi từng mắc một trận bệnh nặng, sau khi khỏi bệnh rất nhiều chuyện trước kia đều không nhớ rõ nữa.”
“Thì ra là bị bệnh sao.”
“Sao vậy Phó ca?”
“Không có gì.” Phó Quan Tân một hơi uống cạn ly rượu trong tay.
“Cái gì?” Doãn Thu không nghe rõ lắm.
Phó Quan Tân lại không nói thêm.
Bên kia Lục Thanh Triết đi dạo quanh sảnh tiệc, chúc rượu một vòng xong, ba mẹ hắn dẫn hắn đi nhận mặt một số người rồi thả hắn đi chơi.
Hắn mới về nước cũng không có người quen nào, thấy bên Doãn Thu, liền không ngừng ra hiệu cho cậu, chỉ là vì Phó Quan Tân ở bên cạnh nên hắn không dám qua.
Phó Quan Tân cũng chú ý tới. Anh không muốn câu kéo người, nên nắm tay Doãn Thu nói: “Tiểu Thu đi cùng bạn bè chơi đi, không cần ở mãi bên anh.”
“Tôi vẫn rất tò mò, cậu có thể kể cho tôi nghe, cậu đã yêu Phó thúc thúc như thế nào? Người như anh ấy mà cũng sẽ thực lòng thích một người, tôi thật sự kinh ngạc.”
Hắn và Lục Thanh Triết tìm một chỗ ít người đứng trò chuyện.
Thực ra chúng tôi chỉ là kết hôn theo hiệp nghị.
Đương nhiên, những lời này chỉ nói trong lòng mà thôi, không thể thật sự nói ra.
Doãn Thu không biết nên nói thế nào liền dứt khoát không trả lời, mà chuyển đề tài đi.
“Ảnh chụp tiệc sinh nhật 6 tuổi của cậu vừa rồi cậu nói, có thể cho tôi xem một chút không?”