Chương 21
Khi đã ngồi vào xe, Phó Quan Tân vẫn không buông tay cậu. Anh nghe một cuộc điện thoại, thỉnh thoảng lại ngắm nhìn những ngón tay thon dài, trắng nõn của Doãn Thu.
Anh dường như đang giải quyết công việc. Doãn Thu định mở lời nhưng lại lo lắng mình xen ngang, cứ thế bị anh nắm tay suốt dọc đường, mãi cho đến khi đến khách sạn mới được buông ra. Cậu xoa xoa tay vài cái, nhẹ nhõm thở phào.
Vừa xuống xe, Phó Quan Tân co khuỷu tay lại, nói với cậu: “Tiểu Thu, khoác tay anh.”
Lục gia chọn khách sạn của chính họ để tổ chức yến hội. Lúc này đã có không ít khách khứa đến, các gia tộc lớn ở Kinh thành đều nhận được lời mời.
Hai người vừa bước xuống xe liền trở thành tâm điểm chú ý của đám đông. Phó Quan Tân rất ít khi xuất hiện trước công chúng, nên mọi người đều không bỏ qua cơ hội kéo đến làm quen.
Cả hai người, một đen một trắng, đứng cạnh nhau trong tư thế khoác tay thân mật, khiến không ít người trong lòng chấn động.
“Phó tổng, vị này là?”
Phó Quan Tân thành thạo ứng đối những lời xã giao của mọi người. Nghe có người hỏi, anh cười giới thiệu: “Đây là bạn đời mới cưới của tôi.”
Mọi người dù vô cùng kinh ngạc nhưng ngoài mặt vẫn cười chúc mừng, đồng thời bắt đầu suy đoán Doãn Thu rốt cuộc là nhân vật nào.
Phó Quan Tân vẫn luôn là mục tiêu kết thân của các gia tộc lớn. Không ít người đã ấp ủ ý định gả Omega nhà mình vào Phó gia, hy vọng nhờ đó mà trèo cao.
Ai ngờ, lúc này, Phó Quan Tân lại đột ngột cùng phu nhân tân hôn tham dự yến hội, hơn nữa vị phu nhân này dường như không thuộc về bất kỳ gia tộc danh giá nào. Trong một thời gian ngắn, không ai gọi được tên cậu.
Thiếu niên hiển nhiên không quen với khung cảnh náo nhiệt như vậy. Phó Quan Tân cũng nhận ra, liền buông tay cậu ra, bảo cậu cứ tự nhiên đi dạo.
Doãn Thu vào đại sảnh, đầu tiên là thấy Phó Liên Thanh và Tô Niệm Trân. Hai vợ chồng họ cũng được mời đến tham gia yến hội. Tô Niệm Trân thoáng nhìn đã thấy cậu.
“Tiểu Thu, sao con lại đứng một mình? Thằng Phó Quan Tân kia đâu mà lại để con lủi thủi thế.”
“Dạ con tự mình không quen lắm, Phó ca bảo con vào trước.”
Tô Niệm Trân kéo cậu lại trò chuyện vài câu, cũng nhận thấy sự không tự nhiên của cậu nên ân cần bảo cậu cứ tự do. Cuối cùng còn dặn dò: “Tối nay nhà cũ có bữa tiệc gia đình, Tiểu Thu nhớ phải đến nha.” Doãn Thu đáp lời.
Cậu nhẹ nhàng thở hắt ra, một mình đi đến một góc. Cậu thấy cô cô Doãn Bạch Mân, bên cạnh cô cũng vây quanh một đám người. Còn Doãn Thương Lộc thì đứng phía sau cô cô, cúi đầu uống rượu, không chen vào được lời nào.
Doãn Thu nhìn quanh bốn phía, lại không thấy Doãn Kha. Cậu còn muốn hỏi thăm thêm về chuyện của Từ Hối Tinh.
Khách sạn này là của Lục gia. Hôm nay đã được dọn dẹp để tổ chức tiệc sinh nhật cho Lục tiểu thiếu gia. Sảnh tiệc rất lớn, khách khứa đi lại khắp nơi, ăn uống linh đình.
Không ai quen biết cậu, vị đại thiếu gia trên danh nghĩa của Doãn gia này, nên cậu cũng mừng thầm vì được yên tĩnh.
Cậu thấy trong phòng hơi ngột ngạt, liền đi ra ngoài bằng cửa hông. Khách sạn này rất rộng lớn, đi ra từ bên cạnh đại sảnh là một hoa viên có diện tích cực lớn, đứng ở cửa hiên thậm chí không thấy điểm cuối.
Nơi đây dễ thấy nhất là một cây ngô đồng lâu năm. Cành khô thô to đứng sừng sững giữa hoa viên, cành lá xanh tốt. Ngẫu nhiên một cơn gió thổi qua, sẽ có lác đác vài chiếc lá ngô đồng xoay tròn bay xuống.
Mọi người đều nói chuyện trong đại sảnh, nơi này lại vô cùng yên tĩnh. Doãn Thu đóng cửa lại, ngăn cách tiếng ồn ào bên ngoài, chuẩn bị ở đây chờ yến hội bắt đầu.
Vẫn chưa yên tĩnh được bao lâu, cửa lại bị mở ra. Doãn Thu quay người, thấy một người phụ nữ kéo theo một thiếu niên xuất hiện ở cửa.
Thiếu niên bị kéo đi mặc một bộ vest chỉnh tề, tóc cũng được làm cẩn thận, mang dáng vẻ một công tử nhã nhặn.
Thiếu niên cũng nhướng mày nhìn về phía cậu. Người phụ nữ thấy cậu cũng sửng sốt, nhìn chằm chằm mặt cậu suy tư một lát, rồi do dự mở miệng: “Cậu là Tiểu Thu phải không?”
Doãn Thu không ngờ đối phương lại nhận ra mình, cậu gật đầu.
Người phụ nữ nói tiếp: “Cháu đã lớn thế này rồi sao.”
Thấy cậu khó hiểu, bà giải thích: “Cháu không nhớ sao? Lúc Thanh Triết nhà ta 6 tuổi tổ chức tiệc sinh nhật cháu cũng đến đó, cùng mẹ cháu nữa. Lúc đó cháu chỉ cao chừng này thôi.” Bà khoa tay múa chân một độ cao.
“Đôi mắt của cháu rất giống mẹ cháu.” Lục phu nhân có chút buồn bã nói.
Lục Thanh Triết nghe được lời này, bắt đầu nghiêm túc đánh giá người trước mặt.
“Cháu xin lỗi, cháu khi còn nhỏ rất nhiều chuyện không nhớ rõ.” Doãn Thu nghiêng đầu suy nghĩ một lát.
Nhưng Lục Thanh Triết lại vẻ mặt bừng tỉnh, nói với Doãn Thu: “Tôi nhớ cậu, cậu chính là người hay khóc nhè trong bức ảnh.”